Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 343: Tiêu sư điệt, ngươi thấy thế nào?

Kết quả vừa mới lao vào trong buồng nhỏ trên tàu thì đã có hai bóng người lao ra từ bên trong buồng nhỏ, trong tay cầm vũ khí, bộc phát khí tức, đánh về phía mọi người.
Phốc phốc phốc!
A!
Vừa đối mắt thì đã có nhiều đệ tử của Thần Vũ tông bị thảm sát, máu tươi bắn tung tóe, thi thể bay ngược ra đằng sau.
Những đệ tử Thần Vũ tông còn lại đều biến sắc, không nói lời nào, trực tiếp nhanh chóng lao về phía hai bóng người kia, bắt đầu vây công.
Keng keng keng!
Chiến đấu đáng sợ lập tức bộc phát ra.
Hai bóng người lao ra từ trong buồng nhỏ kia vậy mà tất cả đều là Thập phẩm!
"Các ngươi là ai? Dám can đảm tới cướp bóc thuyền buôn của Hứa gia, các ngươi không biết nơi này là địa bàn của Thần Vũ tông sao? Hứa gia và Thần Vũ tông giao hảo, các ngươi không sợ bị thanh toán sao?"
Một người trong đó mở miệng quát chói tai.
"Hứa gia thì là cái thá gì? Nhóm hàng này tối nay chúng ta muốn, tất cả các ngươi đều đi chết đi!"
Hoàng Sinh mặc áo đen che mặt, nhe rằng ra cười, vung thanh trường kiếm mảnh mai của mình và đâm nhanh vào bóng người kia, leng keng rung động, tia lửa bắn tung tóe, rất nhanh đã nảy ra một cuộc chiến gay cấn với đối phương.
Ngô trưởng lão mặt không biểu tình, nhìn vào hai người đang bị bọn họ bao vây, lại liếc mắt nhìn vào Dương Phóng bên cạnh.
Dương Phóng lập tức nói lời giải thích: "Thưa Ngô trưởng lão, kịch độc của ta chỉ có thể đối phó với một số cao thủ vừa vào Thập phẩm, nếu như bọn họ có lòng phòng bị thì rất khó mang tới được tác dụng!"
Hắn cố ý giảm bớt dược liệu chứ không muốn để lộ hoàn toàn.
"Thật sao?"
Ngô trưởng lão nói với giọng điệu rất lạnh, tiếp tục đi về phía buồng nhỏ trên tàu.
"Ở lại!"
Bỗng nhiên, một tiếng quát tức giận vang lên.
Một tên cao thủ Thập phẩm trong đó của Hứa gia vung trường đao lên, đột phá trùng vậy trực tiếp lao về phía phương hướng Ngô trưởng lão.
"Thật can đảm!"
Một đám đệ tử Thần Vũ tông bên cạnh thay đổi sắc mặt, liều lĩnh nhanh chóng vây công tới.
Keng keng keng!
Chẳng mấy chốc, bọn họ một mực bao vây vị cao thủ Thập phẩm kia vào bên trong.
Bước chân của Ngô trưởng lão không ngừng, tiếp tục đi hướng về phía trước.
Dương Phóng thì đi theo sát ngay đằng sau.
Chỉ thấy trong khoang thuyền.
Một lão giả có mái tóc và chòm râu hoa râm, trên người mặc trường sam màu tím, sắc mặt âm trầm, đang ngồi xếp bằng ở chỗ đó, hai tay dang một mực chống vào sau lưng của một thiếu nữ, vận chuyển công lực toàn thân để bức độc ra cho nữ tử đó.
Tuổi tác thiếu nữ không lớn, khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt đều lộ vẻ kinh hoảng.
Ở bên cạnh thiếu nữ kia thì có một số người khác trên người đã trúng phải kịch độc.
Có nam có nữ, khoảng bảy tám người, đang vận công ép độc ra, vẻ mặt thống khổ.
Xoát!
Sau khi cảm thấy có người đang tiến vào buồng nhỏ trên tàu, hai mắt lão giả tóc râu hoa râm kia đột nhiên mở ra, mở miệng trầm giọng nói: "Các vị, lão phu Hứa Quyền là đại trưởng lão của Hứa gia, bái kiến các vị, các vị thế nhưng là vì cầu tiền tài? Chỉ cần đêm nay sẵn lòng buông tha chúng ta, chúng ta bằng lòng dâng lên mười vạn lượng bạc làm hiếu kính, còn xin các vị giơ cao đánh khẽ, có được không?"
"Mười vạn lượng bạc sao?"
Trần quản sự lập tức nở nụ cười, phát ra giọng nói khàn khàn, nói: "Chẳng lẽ là đuổi ăn mày sao? Nghe nói Hứa gia gia đại nghiệp đại, bên dưới còn có đông đảo thương hội, hàng năm chỉ nguyên thu nhập cũng đã có tới mấy chục vạn lượng bạc, vậy mà chỉ cho chúng ta có mười vạn lượng? Với cả, xem như chúng ta tha cho các ngươi, nhỡ đâu các ngươi sau đó lại trả thù, tra ra chúng ta vậy chúng ta chẳng phải là đang tự mình tìm phiền phức sao?"
"Các vị yên tâm đi, chỉ cần các ngươi bằng lòng buông tha chúng ta, lão phu có thể cam đoan tuyệt không nói việc này ra ngoài, xem như tối nay chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu bạc chê ít thì chúng ta còn có thể tiếp tục thêm."
Hứa Quyền nói.
"Tiêu sư điệt, ngươi thấy thế nào?"
Ngô trưởng lão nói với giọng nói khàn khàn.
Dương Phóng trầm mặc một lát.
Một lát sau, cũng khàn khàn nói:
"Tất cả do sư thúc làm chủ."
"Ừm, vậy thì tất cả nam đều giết đi, còn nữ thì ..."
Ngô trưởng lão nói với giọng nói khàn khàn, nhìn về phía Dương Phóng, "Ngươi còn chưa thành thân đi, nha đầu kia không tệ, tối nay để lại cho ngươi, tuy nhiên không nên lưu tình, sử dụng xong thì giết!"
Hắn đưa tay chỉ vào thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi đằng trước người Hứa Quyền.
Trong lòng Dương Phóng lập tức trầm xuống.
"Các vị, các ngươi thật không muốn cho chúng ta một con đường sống sao?"
Hứa Quyền tức giận hét lên một tiếng, hai tay đột nhiên rút ra khỏi lưng của nữ tử, ầm một tiếng, tung người nhảy lên, lập tức nhanh chóng nhào về phía Ngô trưởng lão.
Tu vi Thập phẩm đỉnh phong trong nháy mắt bộc phát ra.
Năm ngón tay dao động, giao thoa tung hoành giống như là móng gà, giơ lên hung hăng bắt tới hai bên bả vai của Ngô trưởng lão, giống như muốn xé nát Ngô trưởng lão ra vậy.
Nhưng ở ngay sau khi hắn chụp vào Ngô trưởng lão.
Đột nhiên, vẻ mặt thay đổi, như bị sét đánh, trong con ngươi tràn đầy vẻ khó tin và hoảng sợ.
"Ngươi. . . Là ngươi!"
Ầm!
Gần như hắn vừa mới nhận ra Ngô trưởng lão, Ngô trưởng lão mặt không biểu tình, đánh ra một chưởng, trực tiếp rơi vào trên lồng ngực của Hứa Quyền.
Phốc!
Hứa Quyền phọt ra máu tươi, mọi lời định nói im bặt mà dừng, ngũ tạng lục vủ đều vỡ nát hết, thân thể lập tức bay ngược ra đằng sau với loại tốc độ con nhanh hơn lao tới, rơi mạnh vào nơi xa.
Một chiêu chết thảm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận