Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 970 - Nhiệm vụ khảo hạch?



Chương 970 - Nhiệm vụ khảo hạch?




Đột nhiên, cách đó không xa xuất hiện một đồng tử (đứa bé) khuôn mặt ngốc trệ, làn da trắng nõn, cao khoảng hơn một mét, mặc quần áo sạch sẽ, hai tay bưng lấy một cái khay màu đen, xuất hiện ở trước mặt Dương Phóng.
Dương Phóng cảnh giác trong lòng, nhìn về phía cái khay.
Bên trong cái khay đặt một quyển trục.
Một con dao găm.
Và một vài cuốn sách.
"Trên quyển trục là một loại khế ước bằng quyển trục, ngươi cắt ngón tay rồi ký tên của ngươi vào trên quyển trục, từ nay về sau, ngươi chính là thành viên chính thức của Địa Phủ."
Tống Diêm Quân nói với giọng già nua.
Dương Phóng không nói một lời, vươn bàn tay ra, lập tức mở quyển trục trước mắt này ra.
Chỉ thấy bên trong toàn bộ quyển trục là một màu đen nhánh, có một loại khí tức đè nén.
Ở trên tràn đầy văn tự, bao quanh bởi màn sương đen.
Giống như đầy ẩn số.
Trong lòng hắn dâng trào kịch liệt, nhưng vẫn là gật đầu, cầm lấy con dao nhỏ, nhẹ nhàng cắt ngón tay, nặn ra một giọt máu đỏ tươi, đang muốn viết vào trên quyển trục.
"Khoan đã!"
Bỗng nhiên, giọng nói khàn khàn của Tống Diêm Quân vang lên: "Tiêu Phóng không phải là tên thật của ngươi phải không?"
"Đúng vậy, tên thật của thuộc hạ là Dương Đạo!"
Dương Phóng trả lời.
"Dương Đạo!"
Tống Diêm Quân ngẩng đầu lên, một đôi ánh mắt đen nhánh lập tức nhìn về phía Dương Phóng.
Trong nháy mắt tròng mắt Dương Phóng co rụt vào, lông tơ trên người dựng đứng lên, giống như một con Cự Ma vô cùng kinh khủng đột nhiên nhìn xuống, như thể trên trời dưới đất chỉ còn lại mình hắn.
Ầm!
Trên đỉnh đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đen to vô cùng.
Mỗi con mắt đều lớn như ngôi nhà vậy.
Lạnh lùng đáng sợ, đen nhánh vô tận.
Cứ như vậy không động đậy mà nhìn xuống Dương Phóng, làm cho nội tâm Dương Phóng xuất hiện từng đợt trống rỗng, hoảng sợ, cảm giác như bị thẩm thấu, theo bản năng muốn nói ra tất cả bí mật trong lòng.
Nhưng vào lúc này, bốn viên Thần chủng bên trong cơ thể Dương Phóng đột nhiên khẽ run lên, tỏa ra một cỗ lực lượng thần bí, trong nháy mắt khiến hắn tỉnh táo lại, tất cả kinh hoảng và trống rỗng đều biến mất, trong lòng thì giật nảy cả mình.
Hắn vội vàng âm thầm vận chuyển bốn viên Thần chủng, toàn bộ tinh thần cảnh giác tiến hành phòng ngự.
Chẳng mấy chốc!
Hai con mắt to lớn ở trên đỉnh đầu kia dần dần biến mất.
Tống Diêm Quân cau mày lại, nói với giọng khàn khàn: "Được rồi, ngươi ký tên đi thôi."
"Vâng, Diêm Quân!"
Dương Phóng gật đầu lần nữa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Khoảnh khắc vừa rồi, chắc chắn là Tống Diêm Quân đang thử thăm dò chính mình.
Bí pháp mà hắn sử dụng làm ảnh hưởng tới tinh thần của mình, thiếu chút nữa thì để cho mình nói ra lời nói thật.
Trong lòng hắn cũng càng cảnh giác hơn, giơ ngón tay lên, lập tức ký xuống hai chữ Dương Đạo vào trên quyển trục màu đen.
"Ngoại trừ quyển trục ra, vài cuốn sách còn lại đều là tuyệt học mà Bạch Vô Thường nắm giữ trước đó, ngươi mau chóng học đi, về phần nhiệm vụ khảo hạch của ngươi, sẽ sớm an bài."
Tống Diêm Quân ngáp một cái, giống như vô cùng mệt mỏi, khí tức mục nát trên người càng tăng thêm, nói: "Bây giờ ta buồn ngủ, cũng không muốn nói nhiều, ngươi lát nữa còn có cái gì không hiểu, trước tiên có thể hỏi Hắc Vô Thường một chút, hắn sẽ giải thích cho ngươi."
"Diêm Quân, chúng ta cáo lui."
Hắc Vô Thường khom người nói.
Hắn ra hiệu Dương Phóng một chút, trực tiếp hướng về phía sau dần dần thối lui.
Dương Phóng thu hồi ba quyển sách cổ trên khay, cũng đi theo lùi về đằng sau ra ngoài.
Tống Diêm Quân ngáp một cái, ánh mắt âm u, lặng lẽ nhìn về phía bên ngoài một lần nữa.
···
Bên ngoài Đạo quán.
Hắc Vô Thường một đường rời đi.
Thẳng đến khi hoàn toàn lui ra khỏi Đạo quán, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
"Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê và Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê cũng không hoàn toàn giống nhau, mỗi lần đối mặt với Diêm Quân, ta đều có loại cảm giác khó mà chống lại."
Trong miệng hắn nói ra lời than thở: "Dương huynh đệ, mấy ngày nay không có chuyện gì, ngươi có thể nghỉ ngơi cho thật tốt, ta đoán chừng nhiệm vụ khảo hạch của Địa Phủ chẳng mấy chốc sẽ buông xuống, đến lúc đó nếu như làm không được thế nhưng là phiền phức lớn lắm."
Cho đến lúc này, Dương Phóng mới phát hiện sau lưng Hắc Vô Thường cũng chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, cũng không biết đã bị mồ hôi lạnh làm ướt từ khi nào.
Hắc Vô Thường thế mà chịu áp lực còn lớn hơn so với chính mình?
Làm sao mà hắn lại sợ hãi đến như vậy?
"Nhiệm vụ khảo hạch? Có khó không?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Nói khó thì cũng không khó, nói đơn giản thì cũng không đơn giản, không cần biết là thực lực hay là tâm trí đều nhất định phải đạt tới thượng thừa mới được."
Hắc Vô Thường giới thiệu, khẽ mỉm cười nói: "Ta sẽ không quấy rầy ngươi, về sau ngươi có chỗ nào không hiểu thì lại dùng lệnh bài liên hệ với ta, ngoại trừ nhiệm vụ khảo hạch ngươi không liên hệ được với ta ra thì những nhiệm vụ khác đều có thể liên hệ, Dương huynh đệ, tạm thời cáo từ."
Hắn nhẹ nhàng chắp tay, lập tức chạy về phía nơi xa, thân thể nhoáng vài cái thì biến mất không thấy.
Dương Phóng suy nghĩ trong lòng, nhìn thoáng qua Hắc Vô Thường.
Sau đó lại nhìn về phía Đạo quan sâu trong rừng đằng sau.
Tống Diêm Quân ...
Bản thể của hắn đến cùng là quái vật gì?
Sâu trong sương mù hắc ám lại chôn giấu đi bí mật gì?
Tuy nhiên không cần biết như thế nào, bước đầu tiên đang đến.
Tiếp theo chỉ cần âm thầm đột phá đến Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê là được.
P/S: Ta thích nào ... chương 10



Bạn cần đăng nhập để bình luận