Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 712: Thiên Vương đan?

Cho dù bọn họ là những người đàn ông cứng cỏi, nhưng dưới áp lực tâm lý có thể bị giở trò đồi bại bất cứ lúc nào vậy nên đều lộ ra có chút mệt mỏi, nước mắt chảy dài và miệng ngáp không ngừng nghỉ.
Bên trong gian phòng.
Sau khi Dương Phóng tiếp tục hỏi thăm một số chuyện từ Hách Ngọc, Tôn Kiến, trong lòng đột nhiên hơi động, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nói: "Làm sao bọn họ còn chưa đi xuống nghỉ ngơi đi?"
"Thưa Tần trưởng lão, bọn họ đều không dám nghỉ ngơi."
Tôn Kiến cười nói.
"Không dám?"
"Đúng vậy, hiện tại một khi tách nhau ra là dễ bị đạo tặc hái hoa để mắt tới, bọn họ tình nguyện tập trung lại một chỗ."
Tôn Kiến vội vàng giải thích.
"Nói cho bọn họ biết, tất cả đều xuống dưới nghỉ ngơi, không được phép đứng ở trong sân."
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng.
"Thế nhưng là ··· "
"Hai người các ngươi cũng xuống dưới nghỉ ngơi đi."
Dương Phóng nói với giọng điệu thản nhiên, nhìn về phía hai người.
Sắc mặt hai người thay đổi, trong nháy mắt rùng mình một cái, lập tức hiểu được chủ ý của vị Tần trưởng lão này.
Đây cũng quá độc ác.
Đây là muốn xem bọn họ là mồi nhử?
"Yên tâm, có ta nhìn, các ngươi sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Dương Phóng mở miệng.
"Tần trưởng lão tha mạng, tha cho chúng ta a, chúng ta thật không dám."
"Đúng vậy a Tần trưởng lão, van cầu ngươi, tha cho chúng ta một lần đi."
Hai người vội vàng cầu xin tha, vô cùng khủng hoảng.
Bọn họ căn bản không dám đặt hy vọng vào trên người của Dương Phóng.
Bạch Ngọc đạo cô trước đó cũng nói như vậy.
Thế nhưng là cũng không lâu lắm lại có người mất tích không rõ sống hay chết.
Hiện tại bọn hắn nơi nào còn dám tin tưởng vào lời nói của Dương Phóng.
Dương Phóng lập tức nhíu mày, nói: "Chẳng lẽ các ngươi muốn vi phạm quy định của bang?"
"Chúng ta ··· "
Hai người bờ môi run rẩy, lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Vi phạm nội quy của bang phái, nhiều nhất chỉ bị chém đứt tay chân, nhưng nếu như bị đạo tặc hái hoa bắt lấy, vậy không chỉ có đơn giản là chém đứt tay chân như vậy.
Nhìn vào dáng vẻ tuyệt vọng của hai người, vẻ mặt Dương Phóng không thể không hơi chậm lại, lên tiếng nói: "Yên tâm, ta đã để lại ấn ký trên người của các ngươi, các ngươi sẽ không có việc gì, đúng rồi, chỗ này ta có hai viên Thiên Vương đan, cũng có thể ban cho các ngươi, sau khi chuyện thành công, ta còn có thể giới thiệu các ngươi đi làm việc ở tổng bộ, thế nào?"
Bàn tay hắn lật một cái, lấy ra hai viên đan dược.
Thiên Vương đan, từng đoạt được ở tổng bộ của Dạ Thần giáo.
Nó có tác dụng kỳ diệu đối với Siêu phẩm trở xuống.
Chỉ cần ăn vào một viên là có thể lập tức tấn thăng một phẩm, đối với tất cả cao thủ Siêu phẩm trở xuống mà nói thì đều là Thần đan.
Có điều, đan dược này chỉ có sử dụng lần đầu tiên thì mới có hiệu quả rõ rệt.
Sử dụng viên thứ hai thì không có chút hiệu quả rõ ràng nào.
"Thiên Vương đan?"
Vẻ mặt của hai người Hách Ngọc, Tôn Kiến lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm vào đan dược trong tay Dương Phóng, ánh mắt hừng hực.
Đối với công hiệu của loại đan này, bọn họ tự nhiên có chỗ nghe thấy.
Bọn họ bây giờ cũng chỉ là Bát phẩm trung kỳ, nếu như ăn viên đan dược này vào chẳng phải là lập tức có thể đạt tới Cửu phẩm trung kỳ sao?
Đây chính là vượt qua khoảng thời gian khổ tu rất lâu a!
"Còn cần do dự sao? Cầu phú quý trong nguy hiểm, giống như ta năm đó lúc có tu vi giống như các ngươi, đã từng phải mạo hiểm nhiều lần, nếu như ngay cả chút nguy hiểm này mà các ngươi cũng không dám đối mặt, vậy các ngươi xem như làm ta quá thất vọng, còn nói xông xáo giang hồ cái gì, không bằng thành thành thật thật về nhà lấy vợ sinh con đi cho rồi."
Dương Phóng nói.
Sở dĩ lấy Thiên Vương đan cho hai người cũng đơn giản là xem ở trên tình đồng hương.
Bằng không lập tức cưỡng chế ra lệnh cho hai người thì hai người làm sao dám từ chối?
"Được, chúng ta đồng ý!"
"Được, liều mạng!"
Hai người cắn răng một cái, bọn họ nhanh chóng xòe bàn tay ra và nhận lấy đan dược từ trong tay của Dương Phóng.
"Dẫn tất cả mọi người đi đi."
Dương Phóng mở miệng nói.
"Vâng, Tần trưởng lão."
Hai người chắp tay, cung kính rời khỏi gian phòng.
Không bao lâu sau, trong sân lập tức truyền đến tiếng hét lớn.
Dưới mệnh lệnh của hai người bọn họ, những thành viên của Thất Sát bang đang tụ tập ở đây đột nhiên tái nhợt và lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng là ở dưới sự không tình nguyện nhanh chóng lui xuống.
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt thâm thúy.
Tới đi!
Để cho ta xem một chút xem hai tên đạo tặc hái hoa còn lại này còn dám xuất hiện nữa hay không?
···
Bên trong bóng tối.
Mông lung, hoàn toàn mơ hồ.
Nhị sư huynh và người đàn ông mặc áo bào đen tướng mạo bình thường lặng lẽ ẩn nấp, ánh mắt nhìn về phía Phân đà Thất Sát bang ở xa xa.
Sau khi cảm nhận được mọi người giải tán toàn bộ, bọn họ lập tức lộ ra vẻ mặt kinh dị.
"Tần Thiên Liệt kia điên rồi sao? Thế mà còn giải tán mọi người?"
"Ha ha, không phải là hắn muốn chủ động dẫn chúng ta tới chứ?"
"Ngu xuẩn! Hắn để cho người phân tán như thế này thì quả thực đã tạo cơ hội lớn cho chúng ta, ban đầu chúng ta còn phải dẫn hắn ra ngoài, hiện tại xem ra ngay cả một bước này cũng có thể bỏ qua, gia hỏa này đúng là đầu đất!"
"Hắc hắc, tuy nhiên tốt nhất vẫn là lý do an toàn, tạo ra chút động tĩnh rồi lại nói."
"Đi!"
Hai người cười nhẹ một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái, nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận