Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 943 - Đúng là một kẻ hèn nhát!



Chương 943 - Đúng là một kẻ hèn nhát!




Dương Phóng giật mình trong lòng, đột nhiên phản ứng lại, tức giận nói: "Là các ngươi mật báo?"
"Sai, không phải chúng ta mà là kẻ hèn này."
Bạch Vô Thường mỉm cười, lập tức thừa nhận một cách thoải mái, giống như rất thích nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Dương Phóng.
"Muốn chết!"
Dương Phóng ánh mắt trở nên lạnh lùng, khóa chặt không gian, vèo một tiếng, lập tức lao thẳng về phía trước.
Chỉ có điều lĩnh vực của hắn vừa mới khuếch tán ra, giống như gặp phải bức tường khí vô hình, ầm một tiếng, lập tức bị cản trở về, khó mà phát huy ra được tác dụng.
Sắc mặt Dương Phóng thay đổi, thân hình lóe lên, lập tức xuất hiện ở một phương hướng khác.
Nụ cười trên mặt Bạch Vô Thường không giảm, hai tay chắp sau lưng, trường bào màu đỏ trên người bay múa phần phật, nói: "Khó trách cao tầng của tổ chức lại coi trọng ngươi như vậy, quả nhiên không đơn giản, lĩnh vực của ngươi vậy mà dính đến hiệu quả không gian, hơn nữa còn ẩn chứa bốn cái vòng xoáy khác biệt, giống như có thể kết nối với bốn không gian khác biệt, tuy nhiên đáng tiếc vẫn chỉ là hình thức ban đầu, không uy hiếp được ta, nếu như ngươi hoàn thiện lĩnh vực này thêm một bước, chỉ sợ ta cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ chạy."
"Đúng rồi, Tiêu huynh vẫn là không nên lãng phí thời gian ở chỗ này, ta lo lắng thời gian trôi qua, ngươi muốn rời đi cũng đi không nổi."
"Tính toán thời gian, người của ta vào lúc này cũng đã thông báo tin tức này cho Thương Khung Thần cung, Thần Tích phường và Thiên Linh tháp rồi đi, cao thủ Thiên Linh tháp thế nhưng là ở gần đây, Tiêu huynh vẫn là nên chạy sớm một chút đi."
Dương Phóng trong lòng lạnh giá, nhanh chóng trầm xuống.
Loại cảm giác bị người mưu hại thực sự là không dễ chịu một chút nào.
Đồng thời cũng cảm thấy sự đáng sợ của Địa Phủ.
Cũng không biết bọn họ đã âm thầm điều tra mình kỹ càng như vậy từ lúc nào.
Hơn nữa còn nói rõ ràng với mình rằng muốn tính kế chính mình?
Sưu!
Dương Phóng không do dự chút nào, thân hình lóe lên, lập tức biến mất, lao nhanh về phía nơi xa.
Không cần biết đối phương nói là thật hay giả hắn cũng không muốn mình bị chặn.
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt!
Thương Khung Thần cung, Thần Tích phường, Thiên Linh tháp cho dù bây giờ đối với hắn mà nói thì vẫn là những con quái vật khổng lồ.
Đặc biệt là Thương Khung Thần cung, bên trong có Thần Linh huyết mạch, không thiếu nhất là cao thủ.
Hắn nhất định phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho chính mình!
Đợi tới khi rời xa khỏi nơi này lại trả thù người này cũng không muộn!
"Đúng là một kẻ hèn nhát!"
Ngạ Lang ở một bên nở ra nụ cười lạnh, nhìn về phía nơi bóng lưng Dương Phóng biến mất, lộ ra vẻ khinh thường.
Nếu như không phải trước đó bị Dương Phóng ám toán, chính mình sao lại bị trọng thương mà chạy, kết quả phải thi triển bí pháp.
Lần này hắn cũng muốn để cho Dương Phóng cảm nhận một chút cái gì gọi là tuyệt vọng?
"Ai nha, ta hình như đã quên một chuyện."
Bạch Vô Thường đột nhiên phản ứng lại, lộ vẻ kinh ngạc, bàn tay vỗ trán, đau lòng nhức óc nói: "Ta thế mà quên nói cho hắn biết ngày, chỉ cần kiên trì năm ngày không chết là có thể trở thành thành viên của Địa Phủ chúng ta, bây giờ làm sao giờ? Hắn đã chạy đi mất rồi."
"Ha ha, chạy rồi thì cứ để cho hắn chạy, có lẽ không tới năm ngày hắn sẽ phải chết, mà cũng có thể chống nổi năm ngày, có điều chơi với hắn thêm vài ngày cũng được có gì mà phải vội?"
Ngạ Lang cười nói.
"Nói đúng lắm, thật ra thì ta cũng muốn xem tiềm lực thực sự của hắn một chút, chờ lúc hắn rơi vào tuyệt vọng, nếu như ta xuất hiện, ngươi đoán xem hắn có thể vô cùng cảm kích ta hay không?"
Bạch Vô Thường xoay đầu lại, trên mặt cũng nở ra nụ cười nồng đậm, trong mắt tất cả đều là vẻ giảo hoạt.
"Ha ha ha ··· "
Ngạ Lang lập tức cười lên ha hả, đột nhiên mở miệng nói: "Đúng rồi, hắn chạy chỗ kia, người của ba thế lực lớn đó có thể ngăn được hắn không?"
"Yên tâm, loại trò chơi này đã bắt đầu thì làm sao có khả năng để cho hắn được như ý, hắn, không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta."
Bạch Vô Thường khẽ mỉm cười, thân thể lười biếng ẩn chứa sự vô cùng tự tin.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn!
···
Cuộc thi đấu võ ở Diệp gia vẫn đang diễn ra sôi nổi.
Theo từng vị cao thủ trẻ tuổi liên tục ra sân, bầu không khí toàn bộ tổ trạch của Diệp gia đang nhanh chóng được nâng cao, vô số người bởi đó mà lớn tiếng khen hay, một bầu không khí náo nhiệt.
Và sự cạnh tranh giữa ba nhà cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Đến cuối cùng trực tiếp đánh ra lửa.
Thương vong đều là chuyện bình thường.
Gia chủ của ba nhà tất cả đều sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi dày đặc trên mặt giống như giun đất điên cuồng vặn vẹo
Chỉ trong một buổi chiều, mỗi nhà đều có hơn 30 người bị thương và tử vong.
Có điều, có người tổn thương tự nhiên cũng có người trổ hết tài năng.
Trong số rất nhiều cao thủ, Diệp Huyền của Diệp gia không thể nghi ngờ đã trở thành đối tượng được tất cả mọi người chú ý tới.
Thứ nhất Kim Phong Tế Vũ Kiếm thuật xỏa trá tao quái của hắn thi triển đến xuất thần nhập hóa, những mối nguy hiểm nối tiếp nhau xuất hiện.
Bất cứ cao thủ nào hơi yếu hơn so với hắn một chút, trên cơ bản đều là một chiêu xong.
Chưa hề ra chiêu thứ hai!
Chỉ có người có tu vi mạnh hơn hắn mới có thể chiến đấu với hắn mấy chục hiệp.
Nhưng sau mấy chục hiệp vẫn như cũ để hắn giành chiến thắng.
Trong lúc nhất thời, danh hào Diệp Huyền của Diệp gia lập tức được lan tràn ra ngoài.
P/S: Ta thích nào ... chương 3



Bạn cần đăng nhập để bình luận