Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 107: Đêm nay đồ sát nơi định cư?

Dương Phóng lập tức giơ cổ tay của mình lên, quan sát nhanh chóng.
"Lại tới nữa rồi."
Hắn hít vào một hơi thật sâu, đi về phía giường của mình, lập tức nằm xuống nhắm mắt lại.
Từng đợt cảm giác trời đất quay cuồng nhanh chóng ập đến, bao phủ lấy hắn.
Một lát sau, Dương Phóng mới mở mắt ra một lần nữa, thở hồng hộc, đứng dậy khỏi giường ở bên trong hố.
Vừa đứng dậy, hắn lập tức mở bảng thông tin ra tiến hành kiểm tra một chút.
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 21/75 tuổi.
Tu vi: Ngũ phẩm (240/300).
Tâm pháp: Dương Viêm quyết đại thành (840/840), Hắc Hổ quyết đăng đường nhập thất (960/1200).
Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm đại thành (10/800), Vô Ảnh Kiếm đại thành (1 200/1 200), Đại Phi Phong Trượng pháp đại thành (100/800), Đạp Tuyết công đăng đường nhập thất (431/600), âm Ảnh Thân pháp đại thành (460/1 200), Đồng Chưởng công đại thành (200/800), Lưu Tinh Đao tinh thông (100/300), Cự Thạch công nhập môn (188/300) Huyết Chiến Đao pháp nhập môn (288/300).
Kỹ năng: Rèn sắt đại thành (1/800), Ám khí đăng đường nhập thất (330/1200), Chế độc tinh thông (360/400), Hội họa tinh thông (20/400).
Tư chất: Rất có tiềm lực (58/60).
. . .
"Tư chất chỉ còn thiếu có hai điểm nữa là có thể đột phá thêm một lần nữa."
Hai mắt Dương Phóng chớp động, "Vừa đúng lúc Huyết Chiến Đao pháp sắp đến cảnh giới tiếp theo!"
. . .
Bóng đêm im ắng.
Mây đen che phủ trên đầu.
Nơi đinh cư vốn đã u ám thì vào lúc này càng có cảm giác được gia tăng thêm áp lực nhiều hơn, như là tràn ngập một loại sát ý đáng sợ nào đó.
Mới vừa qua khỏi giờ tuất không lâu, từng nhà đều đóng cửa, hầu như không có người bản địa nào dám tùy tiện ló mặt.
Bên trong Tam Hà bang.
Đèn đuốc sáng rực lên.
Trong đại sảnh rộng rãi, hai bên được sắp xếp từng ngọn đèn hạc màu trắng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ đại sảnh khiến toàn bộ đại sảnh sáng như ban ngày.
Trong đại sảnh, không khí trang trọng.
Đã có nhiều người ngồi ở đây từ lâu.
Tuy nhiên, người ngồi ở vị trí giữa và cao nhất không phải là Ngụy Thiên Long bang chủ Tam Hà bang!
Mà là một người mặc áo bào đen với đôi vai vạm vỡ.
Mũi ưng mắt hổ, khí tức thâm trầm và ánh mắt sắc bén, ngay cả khi ngồi thôi hắn cũng cao tới năm sáu thước, hai bàn tay to lớn lạ thường, bao phủ dày đặc vết chai!
Rõ ràng chính là thủ lĩnh của Hắc Long quân lần này!
'Kim Cương chưởng' Tống Vạn!
Ở hai bên chỗ hắn ngồi của hắn theo thứ tự là những cao thủ của các môn phái khác nhau.
Có đám người Hoang Dã, Bích Thủy của Kiếm tháp.
Có đám người Hắc Ấn thiền sư, Hắc Pháp thiền sư của Hắc Sơn tự.
Bạch Phong, Bạch Kiếm của Bạch Nguyệt lâu.
Cùng với cường giả của từng cái thế lực khác ...
Mà Ngụy Thiên Long vốn là bang chủ của Tam Hà bang, vào lúc này sắc mặt cũng đã tái nhợt đi, chỉ có thể ngồi vào vị trí cuối cùng.
Mặc dù hắn có tu vi Lục phẩm sơ kỳ, nhưng lại bị Tống Vạn áp chế gắt gao, có thể để cho hắn ngồi ở vị trí cuối cùng thì cũng đã rất tốt rồi.
Hắn không thể không nhẫn nhịn sự sỉ nhục này.
Giờ phút này!
Ở trên mặt bàn trước mặt Tống Vạn, có ba tấm Đạo đồ giả được sắp xếp lần lượt ra đó.
Thoạt nhìn một cái, giống như đúc, trông sống động đến mức gần giống như thật.
Nhưng nếu như quan sát cẩn thận, là có thể thấy rằng các nét vẽ bên trong thô và có khuyết điểm.
"Mọi người, những gì bản tướng muốn giảng, đã nói xong toàn bộ rồi, không biết các vị có ý kiến gì không?"
Tống Vạn nói với giọng lạnh lùng, khí tức mạnh mẽ, một đôi mắt sắc bén nhìn về phía mọi người.
Cường giả của từng cái thế lực thi nhau nhíu mày, hai mặt nhìn nhau.
"Tống tướng quân có ý là ... đêm nay đồ sát nơi định cư?"
Hoang Dã sư huynh của Kiếm tháp mở miệng hỏi.
"Đồ sát nơi định cư này quá khoa trương, nơi định cư quy mô mấy vạn người, hơn nữa dân chúng lại phân tán như vậy, xem như giết ba ngày ba đêm cũng không giết hết được."
Tống Vạn phất phất bàn tay, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Ý của bản tướng là làm theo khả năng, trước tiên giết một đêm để xem có thể kích phát Thần chủng ra hay không, nếu như còn không được thì sau đó lại tiếp tục động thủ!"
Muốn Huyết tế Thần chủng, nhất định phải dùng máu tươi đổ vào ở trong phạm vi nhất định.
Nhưng Thần chủng hiện tại ở nơi nào thế nhưng là không có bất luận kẻ nào có thể biết được, vậy làm sao có thể Huyết tế chuẩn xác đây?
Cho nên Tống Vạn lập tức thẳng tay ra tay tàn ác, chuẩn bị đồ sát trên phạm vi lớn.
Theo cách này, khi một người nào đó chết ở khoảng cách khá gần với Thần chủng, có thể kích phát Thần chủng xuất hiện.
Huống hồ, Thần chủng căn bản không phải là mục đích của hắn, mục đích của hắn là tài phú bên trong nơi định cư này.
Nhân khẩu trong toàn bộ nơi định cư này có tới mấy vạn, tài phú không ít, quét sạch toàn bộ mà đi đủ để đảm nhiệm cho chi phí quân đội của hắn trong thời gian rất lâu.
"Thiện tai thiện tai."
Hắc Ấn thiền sư của Hắc Sơn tự dựng thẳng bàn tay lên, sắc mặt thương xót, nói: "Mong rằng Tống tướng quân bớt tạo sát nghiệt!"
"Các ngươi thì nghĩ sao? Như thế nào?"
Tống Vạn nói với giọng điệu lạnh lùng, không để ý tới Hắc Ấn thiền sư, mà là nhìn về phía những người còn lại.
Hắc Ấn thiền sư, Hắc Pháp thiền sư thầm than trong lòng, không cần phải nhiều lời nữa.
Hoang Dã sư huynh hơi trầm ngâm, mở miệng nói, "Kiếm tháp không có ý kiến!"
"Bạch Nguyệt lâu cũng đồng ý!"
Người đàn ông che mặt mặc áo bào xanh kia cũng mỉm cười nói.
Hắn tên là Bạch Phong, là người vừa mới tới từ bên ngoài cùng với Hắc Long quân.
"Chúng ta đều không có ý kiến gì!"
"Không sai, ra tay sớm một chút đi, đã lãng phí quá nhiều thời gian ở cái khu vực này rồi!"
Những người khác cũng thi nhau mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận