Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1038 - Tiền bối tha mạng, vãn bối biết sai rồi!



Chương 1038 - Tiền bối tha mạng, vãn bối biết sai rồi!




"Không tệ."
Dương Phóng bình tĩnh nhẹ nhàng, cuối cùng cũng mở miệng nói ra hai chữ.
Giống như đang khen ngợi.
Lại giống như đang chỉ điểm.
Hàn Vô Tà trong lòng kinh sợ, cảm thấy vô cùng bất lực và rung động.
Chính mình đã đẩy lĩnh vực này đến cực hạn, thế mà lại vô dụng đối với đối phương?
Đối phương còn giống như là trưởng bối đối đãi với vãn bối vậy, tiến hành khen ngợi?
Xoát!
Đột nhiên, không gian trước mắt bắt đầu nhanh chóng biến thành màu đen, mất đi một ít ánh sáng, mất đi tất cả tĩnh vật.
Đại sảnh biến mất, mọi người biến mất.
Ngọn nến biến mất.
Ngay sau đó ngay cả Dương Phóng trước mặt hắn cũng lập tức biến mất.
Thậm chí hai tai, miệng, đôi mắt của hắn vào lúc này cũng giống như mất linh.
Không tốt!
Hàn Vô Tà kinh hãi trong lòng.
Chính mình rươi vào bên trong lĩnh vực của đối phương.
Bóng tối quỷ dị vô tận, giống như vực sâu đen nhánh không thấy đáy, muốn phong ấn nhốt lại vĩnh viễn ở đây, khiến trong lòng hắn càng cảm thấy kinh hãi hơn.
Cứ như thể sẽ có một bàn tay to lớn không biết từ nơi nào sẽ thò ra, vỗ cho một vỗ vỗ hắn thành một đống thịt nát.
"Tiền bối tha mạng, vãn bối biết sai rồi!!"
Hàn Vô Tà hoảng sợ hét lên.
Ngay khoảnh khắc rơi vào trong lĩnh vực của đối phương, hắn đã biết bản thân mình đã thua.
Nếu như còn dám do dự, vậy có thể sẽ chết thảm ngay sau đó, tuyệt không có bất kỳ trường hợp ngoại lệ nào.
"Tha mạng cho ta, ta nguyện ý tiến cử tiền bối trở thành trưởng lão, từ đây hiệu trung với Hoàng thất!"
Hàn Vô Tà tiếp tục hét lên trong sự kinh hoàng.
Âm thanh truyền đến mọi ngóc ngách trong đại sảnh.
Mọi người kinh ngạc trong lòng, không thể tưởng tượng nổi, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Dương Phóng người mặc áo bào màu xám sâu không lường được.
Hàn Vô Tà thua hoàn toàn!
Đối phương từ lúc vừa đến, thậm chí còn không di chuyển bước chân của mình, Giáo chủ Tu La giáo người rất gian xảo và mưu mô cũng đã thua.
Hơn nữa!
Còn thua thảm hại!
Xoát!
Bóng tối vô tận giống như thủy triều nhanh chóng lui về đằng sau.
Thị giác, khướu giác, xúc giác, thính giác của Hàn Vô Tà lúc này mới bắt đầu nhanh chóng khôi phục lại, lúc này mới nhìn thấy mọi người, mới nhìn thấy được đại sảnh, nhìn thấy những ngọn nến một lần nữa.
Thấy được Dương Phóng lặng lẽ đứng ở cách đó không xa ...
Trên dưới toàn thân Hàn Vô Tà đã hoàn toàn bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, ngơ ngơ ngác ngác, thân thể thiếu chút nữa thì tê liệt.
Không có ai biết hắn vừa phải trải qua ranh giới sinh tử như thế nào?
Lam Vô Kỳ trong lòng âm thầm lớn tiếng khen hay, thiếu chút nữa thì vỗ tay.
Hắn đột nhiên nở ra nụ cười mỉm nhìn về phía bốn người khác được Hàn Vô Tà lôi kéo, nói: "Các vị, không biết ý của các ngươi như thế nào?"
Bốn người lập tức kinh hãi trong lòng, đưa mặt nhìn nhau.
Sau đó thi nhau đồng ý.
"Chúng ta cũng bằng lòng tiến cử tiền bối, tiến cử Hoàng thất!!"
Bọn họ trước đó chính là được Lam Vô Kỳ lôi kéo.
Sau khi được lôi kéo thì lại bị Hàn Vô Tà nhân cơ hội thịt từng bộ phận, nắm giữ nhược điểm của mỗi người, lại đưa cho mỗi người bọn họ một khoản chỗ tốt, bọn họ lúc này mới lâm trận làm phản, quyết định tiến cử Hàn Vô Tà.
Nhưng Hàn Vô Tà trước mắt đã hoàn toàn chịu thua, bọn họ nơi nào còn dám tiếp tục kiên trì.
"Thực lực của tiểu hữu không tệ, chỗ khiếm khuyết chỉ là hỏa hầu mà thôi, đợi một thời gian, nói không chừng có thể nổi danh thiên hạ."
Giọng nói của Dương Phóng vang lên, vang vọng trong đầu óc của Hàn Vô Tà.
Hàn Vô Tà ngơ ngơ ngác ngác, rung động nhìn về phía Dương Phóng một lần nữa.
Mật hội sau đó, lại được cử hành tiếp.
Mọi người thu liễm lại sự kinh hãi trong lòng, bắt đầu lấy vật phẩm trên người ra, tiến hành trao đổi tại đây.
Sắc mặt Dương Phóng bình tĩnh, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, khí tức lại trở về thâm trầm khó phát hiện, lẳng lặng quan sát mọi người giao dịch.
Giống như thể trước đó chưa từng có bất kỳ chuyện gì xảy ra vậy.
Trong lòng hắn âm thầm cảm khái.
Tứ đại Thần chủng, quả nhiên cao thâm huyền diệu.
Mỗi một Thần chủng được phát triển riêng lẻ đều có được diệu dụng không thể tưởng tượng nổi.
Hắn suy nghĩ một lát.
Chờ sau khi có được năm Thần chủng, chính mình không ngại ổn định lại một nơi, tranh thủ khai phát năng lực mỗi một loại Thần chủng này đến cực hạn.
···
Mật hội giải tán.
Sáng sớm đến.
Lam Vô Kỳ và Dương Phóng trở về chỗ ở một lần nữa.
Lam Vô Kỳ kinh ngạc hết lần này đến lần khác, vẫn cảm thấy kinh ngạc và không thể tin được, nói: "Bạch tiên sinh thực lực cao thâm, thật sự là thiên hạ hiếm có, làm cho người bội phục, Bạch tiên sinh yên tâm, chỉ cần có thể trợ giúp Hoàng thất nắm giữ một chức trưởng lão, về sau Hoàng thất còn có hậu báo!"
"Bệ hạ khách khí, bản tọa cũng chỉ làm theo khả năng."
Dương Phóng nói với giọng điệu bình thản, nói: "Khi nào thi tranh cử chức trưởng lão?"
"Khoảng bốn, năm ngày nữa sẽ có cuộc bỏ phiếu!"
Lam Vô Kỳ trả lời.
"Bốn năm ngày sau? Bản tọa vừa đúng có việc, muốn tạm thời rời đi, chờ đến bốn năm ngày sau tự nhiên sẽ trở về."
Dương Phóng mở miệng nói.
"Chuyện này ... cũng được, nhưng còn xin tiền bối đừng chậm trễ quá nhiều thời gian."
Lam Vô Kỳ vội vàng mở miệng.
Tuy cuộc bầu chọn vị trí trưởng lão dựa trên việc bỏ phiếu, nhưng hắn vẫn còn lo lắng, ở sau khi Dương Phóng rời đi, Hàn Vô Tà sẽ không trung thực, có thể lại xảy ra chuyện gì khác nữa hay không.
Cho nên hy vọng Dương Phóng tốt nhất có thể ở trong vòng ba ngày nhanh chóng trở về.
"Bản tọa cố hết sức, nếu như Hàn Vô Tà dám lật lọng, bản tọa tất phải giết!"
Dương Phóng trả lời.
P/S: Ta thích nào ... chương 3



Bạn cần đăng nhập để bình luận