Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1040 - Nguyên tâm



Chương 1040 - Nguyên tâm




Rừng núi vô tận, vô cùng dày đặc.
Ánh trăng khó mà xuyên thấu, khiến cho bên trong núi rừng là một màu đen kịt.
Liên tục mấy bóng người đang lấy một loại tốc độ khó có thể tin, nhanh chóng lướt đi, tiếp cận về phía Đạo quán trước mặt, chờ đến sau khi tiếp cận Đạo quán, thân thể mới đột nhiên dừng lại.
Chỉ thấy có tổng cộng ba người.
Người ở giữa nhất chính là một người đàn ông trung niên độ tuổi đâu đó trên dưới bốn năm mươi tuổi, sắc mặt xanh mét bên trong ố vàng, thân thể cao gầy, mặc vào trường bào đen nhánh, đôi mắt sáng tỏ mà sắc bén.
Hai bên trái phải đều có một lão giả chiều cao khác biệt đi theo.
Ánh mắt bọn họ quan sát tỉ mỉ, sau khi xác định không có vấn đề, thân thể lao tới lần nữa, lao sâu vào bên trong Đạo quán.
Ngay vào thời điểm Dương Phóng thu liễm khí tức, dốc sức triệu hoán Thần chủng.
Đột nhiên, hai mắt mở ra, lộ ra vẻ mặt khác thường.
Đến rồi?
Ba người từ trong rừng trước đó đã tiến vào đại điện?
Hơn nữa ngoài ba người này ra.
Đột nhiên còn có một bóng người, thân thể không cao không thấp, trên người mặc đạo bào màu xanh, khuôn mặt già nua, ước chừng trên dưới 170 tuổi.
Sau khi nhìn thấy bóng người này, người đàn ông trung niên ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi kia lập tức nói ngay vào điểm chính: "Ma Quân lần này rất tức giận, việc mà các ngươi hứa hẹn với chúng ta, hiện tại còn chưa thực hiện được việc nào, hai mảng lớn khai chiến với nhau là thời cơ tuyệt vời cho các ngươi, nếu như các ngươi còn tiếp tục kéo dài thời gian, Ma Quân sẽ hoàn toàn nổi giận!"
Đạo nhân nghe thấy vậy thì lập tức khẽ nhíu mày, nói: "Dựa theo hứa hẹn của chúng ta, các ngươi nên tìm được thứ mà chúng ta cần trước, chúng ta mới có thể làm việc cho các ngươi, nhưng bây giờ thứ mà chúng ta cần đến bây giờ còn chưa tới tay chúng ta."
"Trò cười!"
Người đàn ông trung niên bốn mươi năm mươi tuổi kia cười lạnh nói: "Vị trí cụ thể của thứ đó, chúng ta đã nói cho các ngươi biết, là các ngươi không có bản lĩnh đi tranh đoạt, hiện tại ngược lại còn trách chúng ta sao? Thiết đạo trưởng, Ma Quân bảo ta nói cho các ngươi biết, hiện tại ngoan ngoãn làm việc, mọi chuyện còn có chỗ để thương lượng, nếu không đợi đến Ma Quân đại nhân tự mình tới, vậy các ngươi xem như muốn làm cũng không kịp nữa rồi."
"Ngươi uy hiếp ta sao?"
Lão đạo thay đổi sắc mặt.
"Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ, tóm lại, ta đã chuyển lời của Ma Quân tới."
Người đàn ông trung niên kia hừ lạnh nói.
Lão đạo ánh mắt âm trầm, trong lòng dao động nhanh chóng, nói: "Được, lời này ta sẽ nói cho thượng tầng, kết quả cụ thể như thế nào, ba ngày sau các ngươi lại tới."
"Còn cần ba ngày sao?"
Người đàn ông trung niên giận tím mặt, quát: "Hiện tại Ma Quân rất không kiên nhẫn, chậm nhất một ngày nhất định phải chuẩn bị đồ vật kỹ càng!"
"Đủ rồi, ngươi nói lớn như vậy, coi chừng tai vách mạch rừng."
Lão đạo quát khẽ.
"Tai vách mạch rừng?"
Người đàn ông trung niên lộ ra nụ cười lạnh, nói: "Theo ta thấy lòng ngươi có quỷ mà thôi?"
Hắn vung tay áo lên, mang theo hai lão giả bên cạnh lập tức rời khỏi nơi này.
Chỉ còn lại một mình lão đạo, vẻ mặt âm trầm, vô cùng khó coi.
Một lúc lâu sau.
Hắn mới hất tay áo lên, đi ra bên ngoài đại điện.
"Ma môn? Ta nhổ vào!!"
Lão đạo hung hăng mắng một tiếng về phía nơi bóng tối nơi xa, giống như cực kỳ khinh thường người đàn ông trung niên vừa rồi.
Ngay vào lúc lão đạo chuẩn bị trở về Thiên Độc sơn, nói tin tức này cho Sơn chủ.
Đột nhiên!
Ầm!
Đại điện sau lưng đột nhiên rung chuyển và sụp đổ.
Một vệt gợn sóng quỷ dị gần như trong suốt đột nhiên phóng lên tận trời, lan tràn trong đêm tối, trong chốc lát dường như ban ngày đã đến, mặt trời xuất hiện, mang tới cho người ta một loại áp lực cực lớn về tâm linh và hồn phách.
Giống như một quả bom hình cây nấm trong suốt đột nhiên nổ tung.
Thần sắc lão đạo thay đổi, hoảng sợ vội vàng quay đầu lại.
Đây là ...
Thần chủng: Nguyên tâm (Khống chế tâm linh, Tinh thần lậu động (lỗ hổng tinh thần)).
···
Ánh sáng vô hình phóng lên tận trời, mang theo từng đợt từng đợt gợn sóng trong suốt, khiến cho không gian vặn vẹo, cả Đạo quán phảng phất mơ hồ.
Tất cả đạo nhân đang ngủ say đều trong giấc mộng giật nảy mình mà tỉnh dậy, có một loại cảm giác đột nhiên hóa thành trong suốt.
Giống như bị một ánh mắt vô hình nào đó thăm dò.
Trên người không còn chút bí mật nào có thể giữ.
Dong Phóng kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể hắn vốn đang ngồi xếp bằng, trong lúc đó lảo đảo đứng dậy, giống như chịu đến một loại cảm giác vô cùng đau đớn, thân thể và viên Thần chủng màu sắc trong suốt kia nhanh chóng dung hợp lại.
Thần chủng: Nguyên tâm (Khống chế tâm linh, lỗ hổng tinh thần).
Khống chế tâm linh: Khống chế tâm linh của người khác, sửa chữa ký ức của người khác, chấp nhiếp tinh thần, hạ bút thành văn.
Lỗ hổng tinh thần: Từ trên cao nhìn xuống, phóng đại lỗ hổng tinh thần của người khác, chế tạo sơ hở tinh thần.
Tất cả tin tức của hai cái năng lực, nhanh chóng tràn vào trong đầu của Dương Phóng.
Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.
Loại tinh thần?
Lại là Thần chủng loại tinh thần?
Hắn chẳng mấy chốc đã bình tĩnh trở lại, chỉ cảm thấy lực lượng tinh thần của bản thân giống như 'Thức tỉnh', đột nhiên bộc phát ra, nhiều hơn rất nhiều so với trước đó.
Mà ngay cả Thái Nhất Hồn quyết cũng bởi vậy mà một lần đột phá.
Đạt tới tầng thứ tư (500/18000).
Cho dù không cần dùng mắt thường đi nhìn, nhưng toàn bộ đại sảnh trong ngoài hết thảy tình huống đều phản chiếu ở trong đầu hắn, được tinh thần lực của hắn có chỗ cảm ứng được.
P/S: Ta thích nào ... chương 5



Bạn cần đăng nhập để bình luận