Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1144 - Sư tôn ... cao thủ đến



Chương 1144 - Sư tôn ... cao thủ đến




Trước đó bọn họ vừa mệt vừa đói, vừa khuyên nhủ Dương Phóng, một đường đi theo Dương Phóng, căn bản không suy nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ sau khi dừng chân, suy nghĩ cẩn thận lại một chút thì hình như Thạch thành đúng là nhà của Bạch Linh giáo.
"Hắc hắc, ngươi nói xem, gia hỏa của Bạch Linh giáo có thể chạy tới lần nữa hay không?"
Cổ Kiếm Nhất mở miệng cười nói.
"Này thì ai mà biết được, ta ngược lại thật ra ước gì bọn họ chạy tới."
Vân Phi Dương cũng cười theo.
Thời gian trôi qua.
Thân thể Dương Phóng vẫn không động đậy, thân thể thẳng tắp, giống như một ngọn núi ma đứng vững vàng ở nơi đó, trên người tràn ngập một loại khí chất đặc biệt.
Bất di bất dịch từ nãy đến giờ.
Đảo mắt cái chính là buổi trưa đã trôi qua.
Khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời đỏ như máu.
Dưới ánh hoàng hôn buông xuống, toàn bộ Thạch thành cũng biến thành màu vàng kim sáng lạn.
Cổ Kiếm Nhất, Vân Phi Dương xếp bằng ở bên cạnh Dương Phóng, nắm chặt thời gian để nghỉ ngơi.
Cho đến buổi trưa trôi qua, chân khí trên người cuối cùng cũng khôi phục được khoảng bảy tám phần.
Điều này làm cho hai người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, bọn họ lại mở hai mắt ra nhìn về phía trước.
Cách đó không xa, mơ gồ có từng bóng người xuất hiện.
Hàng loạt ánh mắt sắc bén nhìn họ gần như không chút che đậy.
Hai người lập tức đứng dậy, vội vàng tập trung lại cùng một chỗ, mở miệng nói chuyện.
"Quả nhiên là có người đến."
"Còn giống như đến không ít."
"Bạch Linh giáo, Hải Long bang ... kia là Hắc Thần giáo ..."
Hai người lộ ra vẻ kinh ngạc hoài nghi, nhận ra không ít thế lực.
Đây đều là những thế lực gần đây đã gây nên sóng gió ở Thần Hoang vực.
Đám gia hỏa này tất cả đều đến đây.
Chẳng lẽ còn chưa sợ chết?
Chuyện tối ngày hôm qua cũng nên được truyền ra ngoài mới đúng!
"Tới hay lắm, buồn chính là bọn họ không đến, tất cả đều tới mới tốt, hắc hắc ..."
Cổ Kiếm Nhất vội cười thầm.
Xoát!
Bỗng nhiên, một bóng người thấp thoáng cách đó không xa.
Một bóng người vạm vỡ lập tức xuất hiện ở ngay cách ba người bọn họ không xa.
Trên người mặc áo bào trắng sạch sẽ, khuôn mặt vuông vức, bộ râu dài, giống như là một vị nho sinh, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, chắp tay cung kính, đầu khẽ cúi xuống.
"Vãn bối Quân Bất Hối - Lâu chủ Quân Tử lâu bái kiến tiền bối."
Người tới chắp hai tay lên, trực tiếp cung kính hành lễ về phía Dương Phóng.
"Quân Tử lâu?"
"Hóa ra là hắn, nghe nói Quân Tử lâu là do một tay hắn lập nên, bên trong chỉ lấy quân tử, từ trước tới nay đều rêu rao chính mình là thay trời hành đạo!"
Cổ Kiếm Nhất, Vân Phi Dương sáng mắt lên, nhìn về phía đối phương.
Đối với vị quân tử trong lời đồn này, bọn họ đã nghe thấy từ lâu.
Tuy nhiên!
Thân thể Dương Phóng vẫn không động đậy, mái tóc đen che mặt, một mực đứng sừng sững ở đó, không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Quân Bất Hối nhíu mày, không đạt được cho phép, đành phải tiếp tục cúi đầu xuống.
"Lâu chủ Quân Tử lâu, vị tiền bối này không muốn giao du với người ngoài, ngươi vẫn là rời đi thôi?"
Vân Phi Dương cười nói.
Quân Bất Hối không động đậy, tiếp tục cung kính đứng ở đó.
"Ai, Lâu chủ, nói thật với ngươi, đừng đứng ở đó nữa, sư tôn ta sẽ không để ý đến ngươi."
Cổ Kiếm Nhất cũng đành phải mở miệng nói.
"Sư tôn ngươi?"
Quân Bất Hối lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy, vị tiền bối này đúng là sư tôn chúng ta!"
Cổ Kiếm Nhất hãnh diện mở miệng trả lời.
Quân Bất Hối cau mày lại, không quá tin tưởng, trong lòng suy nghĩ, chắp tay nói: "Tiền bối, cao thủ Bạch Linh giáo, Hải Long bang đã mời tồn tại của Thiên Linh tháp tới muốn đối phó ngươi, còn xin tiền bối coi chừng."
Thân thể hắn chầm chậm lui về phía sau, lập tức rời đi.
Bịch!
Thân thể Cổ Kiếm Nhất và Vân Phi Dương mềm nhũn ra, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Thiên Linh tháp?
Hai người lộ ra vẻ kinh hãi.
Đây tuyệt đối là thế lực lớn siêu cấp, ngày thường thuộc về loại cao cao không thể chạm.
Gảy ngón tay là có thể giết chết bọn họ vô số lần.
Thế mà kinh động đến cả loại tồn tại này.
Sư tôn có thể ngăn cản được không?
Hai người vội vàng đứng lên, nhanh chóng đi tới bên cạnh Dương Phóng.
"Sư tôn ... cao thủ đến, chúng ta đi nhanh một chút đi!"
"Đúng vậy a sư tôn, đã kinh động đến cả tồn tại như Thiên Linh tháp rồi."
Hai người kinh hoảng mở miệng nói, lo lắng không thôi.
Nhưng lại giống với trước đó.
Dương Phóng vẫn không có phản ứng gì, thân thể cường tráng, đứng thẳng tắp, giống như một tòa tháp sắt vậy.
Trong lòng Cổ Kiếm Nhất, Vân Phi Dương lập tức lạnh buốt, lo lắng không thôi.
Xong!
Tổ tông sống này vẫn đứng im như cũ.
Lần này thì xong con bê rồi.
Bọn họ rất muốn lập tức chạy đi, thế nhưng là bóng người lấp ló xung quanh, sớm đã âm thầm tập trung không biết bao nhiêu người.
Một khi bọn họ có can đảm chạy đi, vậy chắc chắn sẽ chết mà không biết chết như thế nào.
Hiện tại chỉ có thể tiếp tục ở cùng một chỗ với Dương Phóng.
Trong sự lo lắng và căng thẳng của cả hai.
Đột nhiên!
Bóng người thấp thoáng nơi xa, một lão giả mặc áo bào xám từ đằng xa cất bước đi tới, thân thể giống như súc địa thành thốn vậy, mỗi một bước đều huyền ảo.
Nhấp nhoáng mấy cái thì xuất hiện ở trước mặt ba người.
Mặc dù không có dốc sức lan tỏa ra uy áp gì, nhưng vẫn khiến cho Cổ Kiếm Nhất, Vân Phi Dương bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, thân thể nhanh chóng lùi lại, vội vàng trốn sau lưng Dương Phóng.`
Đến rồi!
Người của Thiên Linh tháp nói đến là đến?
"Bằng hữu, ngươi là người phương nào, vì sao phải giết chết nhiều cao thủ của Bạch Linh giáo và Hải Long bang như vậy? Lấy tu vi Thánh Linh cảnh của bằng hữu, lạm dụng đại khai sát giới ở chỗ này vậy quá không nên đi."
Lão giả nói với giọng điệu lạnh nhạt nhìn về phía Dương Phóng.
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận