Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 172: Kim Đại Thành

Hắn mở bao ra kiểm tra, bên trong một đống lớn lít nha lít nhít.
Mặc dù Lưu trưởng lão trước đó đã tiêu xài một chút, nhưng vẫn như cũ còn ba trăm lượng bạc.
. . .
Một phương hướng khác.
Bên trong Kim Đao hội.
Ngọn lửa bùng lên làm kinh động mọi người xung quanh.
Số lớn bộ khoái của phủ thành chủ nhanh chóng chạy đến nơi này, mang theo từng thùng nước, hất về phía Kim Đao hội.
Bộ đầu Kim Đại Thành người dẫn đầu, một mặt âm trầm, sắc mặt khó coi.
Bên cạnh thì là một nữ nhân khóc tới muốn chết muốn sống, hai tay càng là liên tục lắc lắc thân thể của hắn.
"Ta chỉ có mỗi một người đệ đệ này thôi, là ai giết hắn, nhanh điều tra ra a a a ... ô ô ô ..."
"Đủ rồi!"
Kim Đại Thành quát lên một tiếng chói tay, cánh tay hất lên, làm cho nữ tử này ngã ngồi trên mặt đất.
"Ngươi, ngươi. . ."
Nữ tử bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch, không dám tiếp tục khóc rống lên nữa.
Vẻ mặt Kim Đại Thành khó coi, nhìn chằm chằm vào đám cháy trước mặt, quát: "Mang tất cả cư dân xung quanh tới đây cho ta, nghiêm ngặt ép hỏi Trần Hải Tùng gần đây đến cùng là qua loại với những ai!"
"Vâng, bộ đầu!"
Bên người một đám bộ khoái nhanh chóng tản ra, sau đó là đập cửa nhà người dân xung quanh.
Kim Đại Thành nắm chặt nắm đấm.
Người em vợ này của chính mình là làm ăn cái gì, hắn hiểu rõ hơn so với ai khác.
Buôn bán trẻ em, lại để cho trẻ em bán cha mẹ nuôi của mình, xét cho cùng là một công việc kinh doanh đi vào ngõ cụt.
Chỉ là đầu óc Trần Hải Tùng linh hoạt, vô cùng cảnh giác, cho tới nay đều chưa từng xảy ra chuyện gì, bởi vì hắn biết người nào có thể chọc vào, người nào không thể chọc vào, cho nên một mực sống vô cùng thoải mái.
Không chỉ như thế, mỗi tháng càng là có không ít bạc tới hiếu kính cho hắn.
Nhưng bây giờ chết không rõ ràng, hắn nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng.
"Hôm qua ta nhìn thấy Trần Hải Tùng từng có xung đột với 'Đổ quỷ' ở sòng bạc bên thành bắc ..."
"Gần đây ta thấy Trần Hải Tùng dường như tập trung vào một kẻ chạy nạn từ nơi định cư đến, nghe nói là một lão giả chết hết cả vợ con, trên người có không ít bạc ..."
"Ta nhìn thấy Như Hoa cô nương của Thanh Nguyệt lâu từng cãi nhau một trận với Trần Hải Tùng ..."
"Đúng rồi, Triệu Đại ở võ quan thành Nam và Trần Hải Tùng từng đánh với nhau một trận."
. . .
Chẳng mấy chốc, từng cái tin tức bị người tra xét đi ra.
Vẻ mặt Kim Đại Thành dần dần tái mét.
Cái tên chết tiệt này thật có thể gây chuyện.
Nhiều người từng có xung đột với hắn như vậy, ai cũng có khả năng giết chết hắn!
Kim Đại Thành hít một hơi thật sâu, trong đầu bắt đầu loại bỏ nhanh chóng.
Trước tiên loại bỏ những người mình không thể trêu chọc vào.
Còn lại chính là người mình có thể chọc được ...
Bất kể có phải là bọn họ giết hay không, không lấy ra một khoản tiền tài là không qua được.
Một lát sau.
Hai mắt Kim Đại Thành chuyển lạnh, nói: "Sáng sớm ngày mai, đi tìm Đổ quỷ ở thành Bắc, Triệu Đại ở thành nam, còn có lão giả nạn dân trước đó được hắn tiếp cận, bắt đến cho ta!"
"Vâng, đại nhân!"
Bộ khoái bên cạnh thi nhau ôm quyền.
"Mỹ nhân yên tâm, mối thù của đệ đệ ngươi ta sẽ trả cho hắn."
Kim Đại Thành lộ ra ánh mắt nhu hòa, nhìn về phía nữ tử trên đất
Nữ tử có chút e ngại nhìn về phía Kim Đại Thành, đôi mắt đỏ ngầu, gật đầu liên tục.
. . .
Một đêm trôi qua.
Dương Phóng cuối cùng đã đưa tiễn Lưu trưởng lão một cách nở mày nở mặt, chôn hắn vào một nơi có phong thủy tốt.
Thẳng đến giữa trưa hôm sau, Dương Phóng mới quay trở lại nhà, thuận đường còn đu tới cửa hàng mua mười phần thuốc bột.
Sau đó, hắn chuẩn bị sống ẩn dật và dốc toàn lực để xung kích Thất phẩm.
Chỉ là lúc buổi chiều.
Cửa nhà Lưu trưởng lão bị người đập mạnh mở ra một lần nữa, động tĩnh cực lớn.
Không chỉ có như thế, cửa nhà hàng xóm hai bên cũng được người gõ mở.
"Lão giả trong phòng này đâu, các ngươi có thấy không?"
"Cáo gì? Lão giả chết rồi? Là ai chôn?"
"Tiểu tử bên cạnh kia chôn?"
"Đi, đi qua xem một chút!"
. . .
Số lớn bộ khoái của Phủ thành chủ chạy về phía nơi ở của DƯơng Phóng, tiếng bước chân rung động ầm ầm.
Không nói lời nào, đi tới là lập tức dùng lực gõ cửa.
Dương Phóng gần như vừa mới pha được dược dịch thì bị kinh động.
Hắn một mặt tức giận, mặc quần áo vào, đi ra cửa phòng.
Kết quả vừa mới đi ra, cửa sân đã được người đạp ra.
"Lão giả sát vách kia là ngươi chôn sao?"
Một người đàn ông to lớn quát.
"Đúng thì thế nào?"
Dương Phóng cau mày lại, nói: "Ta không thể chôn hắn sao?"
"Tiểu tử, lão giả kia dính đến một vụ án mạng, ngươi bây giờ cũng có hiềm nghi, đi theo chúng ta!"
Người đàn ông to lớn không nói nữa, đi lên chụp về phía Dương Phóng.
"Cút!"
Dương Phóng trở tay một trảo, dùng sức hất ra, hất ngược người đàn ông to lớn bay rớt ra ngoài, vẻ mặt âm trầm, nói: "Ta là đệ tử nội môn của Huyền Vũ tông, làm sao? Không có bằng chứng, đệ tử Huyền Vũ tông cũng dám bắt sao?"
"Ngươi!"
Người đàn ông to lớn bị hắn tiện tay hất ngược bay rớt ra ngoài, trong lòng đã kinh hãi.
Giờ phút này nghe thấy tên tuổi Huyền Vũ tông thì càng biến sắc.
Mặc dù Huyền Vũ tông xuống dốc, nhưng cũng còn là quái vật khổng lồ, hoàn toàn không phải hắn có khả năng trêu chọc.
"Được, hiểu lầm, là hiểu lầm."
Người đàn ông to lớn kia liên tục mở miệng, vội vàng mang người hốt hoảng rời đi.
Dương Phóng phát ra tiếng hừ lạnh, hai mắt nheo lại.
Một lát sau.
Hắn quay người đi vào phòng.
Nơi này không thể ở lại nữa.
Nên chuyển đến Huyền Vũ tông càng sớm càng tốt.
Hắc Long quân, Phủ thành chủ, đây đều là phiền phức!
Hắn đầu tiên là trở về dùng hết dược dịch vừa mới ngâm, sau đó lập tức mặc quần áo mới, thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng lên đường.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận