Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 300: Chẳng lẽ là truyền tống đến?

"Mọi người cố gắng chờ thêm mấy ngày nữa, dựa theo quy luật trở về, chúng ta chắc là cũng sắp được trở về rồi."
Trình Thiên Dã nói nhỏ, động viên mọi người.
Lần trước nữa là 45 ngày thì trở về.
Lần trước là 46 ngày.
Cả hai lần chỉ cách nhau đúng một ngày.
Mà bây giờ đã được 43 ngày rưỡi rồi.
Dựa theo quy tắc của hai lần trước, chắc chắn sẽ có thể quay trở về chỉ trong vài ngày nữa.
Chỉ cần được trở về là có thể thông qua tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế là sẽ tìm hiểu được thêm nhiều tin tức về nơi này, nói không chừng còn có thể trở về Đại Hoang vực.
Đại Hoang vực là nơi ở của người xuyên không thành phố Quảng.
Chỉ khi tiến vào chỗ đó thì mới tính được là người một nhà chân chính.
"Cũng không biết các cao thủ của tổ chức Thiên Thần có được truyền tống không?"
Trần Thi Nghiên nói.
"Đúng vậy a, nếu như bọn họ cũng được truyền tống đi thì tốt."
Một người Lam tinh trong đó thở dài nói.
"Truyền tống tới thì cũng chẳng có tác dụng gì, bọn họ cũng sẽ không cứu chúng ta."
Một người Lam tinh khác ở bên cạnh cười khổ nói, "Muốn để cho tổ chức này xuất thủ thì thực sự là quá khó khăn."
"Nói thì nói là như vậy nhưng ta cảm thấy bọn họ ít nhiều vẫn có chút lương tâm, bằng không làm sao lần này lại đi cứu chúng ta?"
Người Lam tinh thứ ba nói.
"Đúng vậy, lần này bọn họ thế nhưng là tàn sát Tổng Binh phủ!"
"Đúng rồi, Thần chủng ở Tổng Binh phủ giống như cũng đã được bọn họ lấy được."
"Tổ chức Thiên Thần đã có được viên Thần chủng thứ hai."
Mọi người đều giật mình thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng nói chuyện.
"Còn có một chuyện nữa."
Đột nhiên, Nhậm Quân lại nói nhỏ lần nữa, nói: "Bên trong đám người lao động khổ sai này dường như cũng tồn tại một cái tổ chức thần bí tên là Diệt Tà minh, trong hai ngày qua bọn họ đang âm thầm truyền đạo với ý đồ là tạo ra bạo động, chuyện này đối với chúng ta mà nói chưa chắc không phải là một cái cơ hội có thể chạy thoát."
"Diệt Tà minh ..."
Mọi người hơi kinh ngạc, hiện ra từng vẻ mặt khác nhau.
. . .
Ở dưới cùng của sơn cốc.
Dương Phóng lại mở hai mắt ra lần nữa, chầm chậm thở ra một hơi thật dài, ánh mắt ngưng trọng quan sát về phía xung quanh.
Cũng may ở vào lúc hắn chữa thương không có xuất hiện nguy hiểm nào.
Tuy nhiên!
Thương thế trong cơ thể hắn là quá nặng đi.
Ngoại trừ ảnh hưởng do Bạo Khí quyết mang tới thì còn có ảnh hưởng mà Tà Mẫu và Sư Linh Vận mang tới cho hắn.
Đặc biệt là Sư Linh Vận.
Nữ nhân này có tu vi Thập phẩm, một chưởng đập tới mặc dù được chiến giáp một mực ngăn cản, nhưng loại lực lượng chấn động kia tương tự vẫn khiến cho hắn bị thương không nhẹ.
"Thực lực suy giảm nghiêm trọng, hiện tại chỉ có thể tương đương với Thất phẩm sơ kỳ ... mượn nhờ Chiến giáp đoán chừng cũng chỉ có thể chống lại người có tu vi Thất phẩm đỉnh phong."
Dương Phóng vẻ mặt phức tạp.
Tình huống như thế này là rất tệ, rất tệ.
Đặc biệt là hắn xuất hiện ở cái nơi thần bí như thế này.
Xung quanh bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy cơ sinh tử không thể nào lường trước được.
Mà hắn muốn khôi phục hoàn toàn thương thế trong cơ thể, đoán chừng không mất tới nửa tháng thì không có khả năng.
Dương Phóng hít thở sâu, hai tay chống đất, lại đứng lên một lần nữa, quan sát xung quanh sơn cốc.
"Không phải nằm mơ, không phải là mộng du, vậy làm sao ta lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ là truyền tống đến?"
Dương Phóng cau chặt mày lại.
Nhưng là người của tổ chức Tà Đạo đã được hắn giết sạch hết thành viên cốt cán, truyền tống trận cũng đã bị Diệt Tà minh thiêu hủy rồi.
Làm sao còn có thể truyền tống được?
"Đúng rồi, không biết Nhậm Quân, Trình Thiên Dã và những người khác, bọn họ bây giờ thế nào rồi? Không phải bọn họ cũng ở gần đây trong sơn cốc này đó chứ?"
Dương Phóng đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Hắn nhìn về nơi đủ thứ lộn xộn rối tung rối mù trong sơn cốc, lại nhanh chóng đi về phía hai cái bao lớn bản thân mình nắm chặt trước đó,
Sau khi kiểm tra hai cái túi cẩn thận, hắn ngầm thở phào.
Cũng may những thứ trong bao đều còn ở đây.
Những thứ này tất cả đều là vàng bạc châu báu mà hắn lục soát được trong Tổng Binh phủ.
Ở xung quanh cái bao còn rải rác một số Tịch Tà ngọc và các loại dược liệu.
"Đây là Tịch Tà ngọc và dược vật mà trước đó ta tích trữ? Cũng ở đây?"
Hắn phản ứng lại, trong lòng thầm mắng, lập tức bắt đầu xoay người tìm kiếm.
Chỉ tiếc sau khi đi nhặt được một vòng lớn cũng chỉ nhặt được 32 khối Tịch Tà ngọc.
Về phần dược liệu tắm thuốc thì cũng đã mất đi lượng lớn, chỉ có thể nhặt được một bọc nhỏ.
Nhưng số bạc tích trữ trước đó lại càng ít hơn, chỉ tìm được có hơn hai trăm lượng một chút, còn lại đều bị thất lạc.
Lần này có thể nói là tổn thất nặng nề! Chẳng biết phần còn lại đã bay đi nơi đâu!
"Tiên sư nhà nó!"
Dương Phóng tái mét mặt giống như vừa bị trộm mất sổ gạo trong lúc đói vậy, tiếc ngẩn ngơ.
Với số tài sản mà hắn tích trữ được trước đó, vốn chắc chắn sẽ trở thành kẻ giàu có thực sự ở bên trong Bạch Lạc thành.
Nhưng bây giờ không hiểu ra sao cả lại xuất hiện ở nơi này, tài sản mà hắn tích trữ trước đó lại bị mất đi hơn phân nửa.
Cũng may ở những thứ lấy được ở Tổng Binh phủ không bị mất.
Nếu không hắn chắc chắn sẽ phải nổi điên lên mất.
Dương Phóng cảm thấy ảm đạm trong lòng, cẩn thận tìm kiếm ở trên những thi thể kia một lần, cuối cùng cởi cả quần áo của bọn họ ra, xếp tạo thành bao, chứa tất cả Tịch Tà ngọc, dược liệu và đống bạc vụn mà hắn vừa mới nhặt được vào trong cái bao đó.
Làm xong những chuyện này, hắn thu gom hành lý, thận trọng rời khỏi nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận