Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 594: Địa Hành tộc

Lần này càng thảm hại hơn lần trước.
Lập tức đánh gãy xương cốt toàn thân bọn họ, ngã xuống mặt đất, thống khổ không thôi.
"Còn muốn chạy sao?"
Dương Phóng chắp hai tay sau lưng, đi về phía trước.
Thôi Ngự thì cất bước đi tới từ một khu vực khác.
"Ngươi là ai? Ngươi có biết chúng ta là ai không?"
Người đàn ông mặc áo bào xanh kinh hãi nói.
Dương Phóng cau mày lại, không còn tiếp tục hỏi thêm nữa, thuận tay lấy ra một bình thuốc nước màu trắng, ném cho Thôi Ngự, nói: "Rót cho hắn uống hết."
"Vâng, Giáo chủ."
Thôi Ngự gật đầu, lập tức đi về phía người đàn ông mặc áo bào xanh, cậy miệng của hắn ra, không để ý đối phương đang giãy giụa khó khăn, trực tiếp rót Tiêu Hồn thủy ở bên trong lọ vào miệng.
"Các ngươi cho hắn uống cái gì? Nhanh dừng tay lại, ta có thể phối hợp với các ngươi."
Người đàn ông đội mũ đỏ kinh ngạc hét lên.
Ầm!
Tay áo Dương Phóng quét qua, quét tới đối phương ngã nhào một cái, nặng nề rơi vào nơi xa, thống khổ không thôi.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông mặc áo bào xanh bị uống Tiêu Hồn thủy lập tức ngơ ngơ ngác ngác, sắc mặt ngốc trệ, giống như máy móc, chủ động trả lời.
"Ta tên là Đinh Tam, hắn tên là Từ Tứ, chúng ta đến từ Kình Thiên vực, trong quá trình bị một đám cường giả truy sát may mắn truyền tống tới nơi này, kết quả trong lúc chúng ta đang chữa trị truyền tống trận một lần nữa thì gặp phải một đám Ngư nhân, từ chỗ bọn họ biết được tin tức về Hắc Ngọc chủng, bọn họ ở trước đây không lâu vừa mới cướp sạch được mấy cái thương hội, đạt được một nhóm Hắc Ngọc chủng, lúc này chúng ta mới xuất thủ, muốn phong tỏa ngăn cản tin tức này."
"Hắc Ngọc chủng là gì?"
Dương Phóng hỏi.
"Đây là hạt giống của một loại linh dược, vô cùng hiếm thấy, là một trong những tài liệu quan trọng để luyện chế Hoàng Cực đan, cực kỳ đắt đỏ ở bên trong Kình Thiên vực."
Người đàn ông mặc áo bào xanh kia thì thào trả lời.
Thì ra là thế!
Trong lòng Dương Phóng ngưng trọng lại.
Tài liệu chính của Hoàng Cực đan, hắn cho người lục soát một vòng tại Bạch Trạch vực cũng không thể tìm được một gốc.
Hiện tại xem ra ở Kình Thiên vực cũng rất đắt.
Tuy nhiên!
Đám người kia thế mà cũng được truyền tống tới.
Truyền Tống trận từ Kình Thiên vực đến Bạch Trạch vực giống như có hơi nhiều?
Hắn đột nhiên nghĩ đến Truyền Tống trận mà đám người Nhậm Quân trước đây không lâu rơi xuống kia, trên Truyền Tống trận đó có viết Cửu Liên giáo đệ tam truyền tống trận, hiện tại xem ra, bọn họ hơn phân nửa là gặp phải Truyền Tống trận khác.
"Truyền Tống trận chỗ đó là ở nơi nào, ở trên có chữ gì không?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Không có, Truyền Tống trận này cực kỳ cổ xưa, chúng ta phải chữa trị thật lâu, khó khăn lắm mới xây xong, ở ngay trong một cái địa quật cách đây không xa."
Người đàn ông mặc áo bào xanh trả lời.
Lại là địa quật (hang đất)!!
Dương Phóng thầm nghĩ.
"Trong tay đám Ngư nhân kia ngoại trừ Hắc Ngọc chủng ra còn có những thứ khác nào hay không?"
Dương Phóng hỏi.
"Không rõ lắm, đám Ngư nhân kia chạy trốn rất phân tán, Thiếu chủ đang truy tung bọn họ."
Người đàn ông mặc áo bào xanh lục kia trả lời.
"Dẫn ta đi gặp Thiếu chủ các ngươi!"
Dương Phóng mở miệng.
"Vâng."
Người đàn ông mặc áo bào xanh lẩm bẩm nói.
Người đàn ông mũ đỏ bên cạnh lộ ra vẻ mặt kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía đồng bạn của mình.
Gia hỏa này đến tột cùng đã cho đồng bạn hắn uống phải cái gì?
Thế mà có thể để cho đồng bạn của hắn hỏi gì trả lời nấy.
···
Màn đêm đen nhánh.
Gió lạnh gào thét.
Trong khu rừng mờ tối.
Ở trên một bãi đất trống không lớn, nơi này tràn ngập máu tươi, thi thể nằm la liệt.
Từng cỗ thi thể Ngư nhân nằm la liệt đây đó ngổn ngang lộn xộn, vô cùng thê thảm, vảy nứt tóc.
"Khụ khụ ··· "
Phong Liệt - Nhị Trưởng lão của Ngư Nhân tộc đang ho ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, dựa vào một gốc cây lớn, toàn bộ phần dưới cơ thể đầy máu, giống như có người cầm trường mâu trong tay ở trong lòng đất đâm vào thân dưới của hắn vậy, mùi máu tanh tưởi khó tả đang không ngừng truyền ra từ thân dưới của hắn.
"Ta ... Ta nguyện ý đầu hàng các ngươi, không đừng ... đừng có giết ta, để lại cho ta một mạng!"
Phong Liệt cười thảm.
Ở trên mặt đất xung quanh thân thể hắn bốc lên ánh sáng đen.
Những bóng người kỳ dị lần lượt xuất hiện, nửa người lộ ra, nửa người giấu ở trong lòng đất, như thể xem mặt đất là mặt nước vậy, hoạt động tự nhiên, vô cùng cổ quái.
Một bóng người cầm đầu trông tuổi tác không lớn.
Ước chừng trên dưới ba mươi tuổi.
Trên đầu có mái tóc dài màu xanh da trời, dày và mềm, rủ xuống vai và lưng, nước da vô cùng trắng, đôi mắt hẹp và dài, có một loại cảm giác nữ tính khó thể tả.
"Quá muộn rồi, Địa Hành tộc không cần phế vật, huống hồ tin tức về Hắc Ngọc chủng, ta không hy vọng người thứ hai biết."
Người đàn ông mái tóc xanh lam kia bình tĩnh nói.
Phong Liệt - Nhị trưởng lão của Ngư Nhân tộc lập tức lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
"Các ngươi ... các ngươi chết không yên lành!"
Hắn nói với giọng khàn khàn.
Đối mặt với đám gia hỏa coi mặt đất làm mặt nước này, bọn họ thật sự dùng đủ mọi cách, nhưng cuối cùng đều vô dụng, các loại tổn thương hoàn toàn đánh không tới trên người đối phương.
Đến mức tất cả Ngư nhân đều phải chết thảm toàn bộ.
Phốc phốc!
Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ mặt đất.
Ở câu nói vừa rồi của hắn mới rơi xuống, dưới người hắn có một cây trường mâu thô to nhô ra, từ hạ thể của hắn đâm thẳng lên tới trán của hắn, không có bất kỳ dấu hiệu gì, để hắn hoàn toàn chết ở chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận