Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1198 - Ngươi đến cùng đã đạt tới cảnh giới gì rồi?



Chương 1198 - Ngươi đến cùng đã đạt tới cảnh giới gì rồi?




"Rống!"
Thi thể thần linh to lớn gào thét bên trong ánh sáng đáng sợ, dốc sức xé rách ra từng lớp ánh sáng to lớn, kèm theo đó là dựa vào nhục thân vô song, muốn chống lại phủ quang và tia chớp màu đỏ ngòm.
Tuy nhiên căn bản không có bất kỳ tác dụng nào.
Uy lực của Thần phủ và tia chớp màu đỏ ngòm đều vượt qua đoán trước.
Ầm ầm!
Ở bên trong tiếng nổ vang đáng sợ, bộ thần thi vô địch cao hơn mười mét này nổ tung ngay tại chỗ, chia năm xẻ bảy, từng khối thi thể ở trong sự bao bọc của tia chớp đỏ ngòm bắn về phía bốn phương tám hướng.
Phải biết hắn sớm đã chết đi vô số năm, chỉ còn lại một cái xác, lực lượng có khả năng phát huy ra cũng chỉ ở vào Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê đỉnh phong mà thôi.
Phàm là vượt qua Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê đỉnh phong thì hắn cũng sẽ biến dị, sẽ gặp phải nguyền rủa.
Chỉ dựa vào thân thể cường đại, muốn ngăn cản Thần khí hoàn chỉnh vậy không thể nghi ngờ là quá khó khăn.
Huống hồ còn có tia chớp màu đỏ ngòm đầy trời!
Những tia chớp màu đỏ ngòm đặc biệt nhắm vào bất kỳ sự tồn tại nào trên Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê!
Sau khi bổ ra một kích cuối cùng, thân thể Dương Phóng lắc lư, vòng xoáy sáu màu trên đỉnh đầu cuối cùng không chịu nổi nữa, không cách nào tiếp tục hóa giải.
Thân thể của hắn lại có xu thế dị hóa lần nữa.
Xoát!
Hắn lập tức tán đi tất cả lực lượng, chủ động hóa thành hư vô, trong nháy mắt biến mất khỏi nơi này không thấy đâu nữa.
Theo thân thể của hắn tan biến thành hư vô, những tia thiểm điện điên cuồng giáng xuống từ khu vực trên đầu hắn nhanh chóng dừng lại, đám mây đỏ như máu đầy trời lại tản ra.
Loại nguyền rủa liên tục không ngừng đánh úp về phía thân thể của Dương Phóng cũng im bặt mà dừng.
Thân thể của hắn từng lần một vận chuyển Thánh quyết, Thái Huyền kinh, hóa giải đi từng chút nguyền rủa mới vừa rồi xâm nhập vào trong cơ thể.
"Đáng tiếc ... để cho Môn chủ Ma môn chạy thoát rồi."
Dương Phóng tự lẩm bẩm.
Gia hỏa này, nhiều thủ đoạn.
Ngoại trừ mang theo một cai quan tài sắt ra còn có một tấm quyển trục thần bí!
Rất nhiều con át chủ bài bảo vệ tính mạng.
Tuy nhiên!
Một trận chiến này tối thiểu đã tiêu diệt chín thành chín cao thủ Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê.
Người của mảng Chấn, mảng Tốn tới chắc là cũng đã chết hết toàn bộ.
Xem như những gia hỏa nấp trong bóng tối kia cũng bị một rìu của hắn bổ cho hình thần câu diệt.
"Từ đó về sau, thiên hạ thái bình, sẽ không có người nào mắng ta nữa đi?"
Dương Phóng nói.
Trước đó không lâu, mấy cao thủ mảng Càn kia bị người đánh trọng thương, mặt mũi đầy vẻ tức giận đang oán hận chính mình.
Hận chính mình huyết tẩy mảng Càn, khiến cho bọn họ đánh mất đi năng lực chống lại kẻ địch tới từ bên ngoài.
Nhưng bây giờ!
Chính mình trực tiếp diệt đi tất cả mọi người, từ đó về sau, mọi người sống chung hòa bình.
Rốt cuộc không cần lo lắng có người gây sự.
Cũng không cần lo lắng có người nói này nói kia.
"Uy lực của Chiến phủ này quả nhiên đáng sợ, còn mạnh hơn so với Thần khí thủ sáo của Quách Vinh!"
Dương Phóng ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm vào rìu đá cổ xưa trong tay.
Toàn bộ lưỡi rìu dài đến hơn một mét, được làm hoàn toàn bằng đá.
Tro bụi và dơ bẩn bên trên đã được giải tán toàn bộ.
Nhìn vào nó, có một loại ý vị cổ xưa và bí ẩn.
Hắn cầm rìu đá, ngắm nghía cẩn thận, càng ngắm càng cảm thấy hài lòng.
Trên bầu trời của Vô Tận hải, sóng dữ dội và tràn đầy máu tươi.
Trên mặt biển trôi nổi mảng lớn tay chân và thân thể.
Những cao thủ mảng Càn trước đó bị đánh trọng thương, từng tên đầu óc vang lên ông ông, vẻ mặt trắng bệch, có cảm giác như còn chưa kịp phản ứng lại.
Ma Nhân kia lại biến mất nữa rồi?
Hắn không giết nhóm người mình?
Chỉ là giết chết cao thủ của Ma môn và hai mảng khối khác?
"Lam trưởng lão ... Lam trưởng lão, ngươi đến cùng đã đạt tới cảnh giới gì rồi?"
Một vị cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê giọng điệu thì thào, thân thể lảo đảo.
Chẳng lẽ đối phương thật sự đã đạt tới trạng thái siêu phàm có mặt mọi nơi, mọi lúc?
Mọi người chỉ là oán hận hắn một chút, hắn thế mà cũng có thể xuất hiện lần nữa?
"Lão La Hán, vừa rồi ... đó là Lam trưởng lão - Lam Vô Bạch?"
Phổ Nhân Thần tăng kinh hãi mở miệng nói.
"A Di Đà Phật."
Lão La Hán có thân hình gầy guộc, cụp mi cụp mắt, nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ viết cái gì.
"Ta biết mà, ta biết mà vị tiền bối đó sẽ xuất hiện lại."
Trong thuyền, Vân Phi Dương mở miệng nói với giọng điệu thì thào.
Cổ Kiếm Nhất ở bên cạnh hắn thì rùng mình, lông tơ dựng đứng hết cả lên.
Người cha ruột này thật đúng là một vị sát thần!
"Diệp Huyền, lần trước vị tiền bối kia đến cùng đã nói gì với ngươi? Ngươi có thể liên lạc với đối phương một chút hay không?"
Vương Đức Hải - người phụ trách thành phố Quảng, vội vàng mở miệng nói.
Loại chiến lực nghịch thiên này nếu như bằng lòng trợ giúp bọn họ thì dù chỉ là nói một câu thôi cũng có thể giúp bọn hắn tiết kiệm không ít công sức.
"Không thể, ta không liên lạc được với sư tôn ta, chỉ có sư tôn ta mới có thể liên hệ được với ta."
Diệp Huyền lắc đầu liên tục, trong lòng rung động.
Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy đối phương phát uy.
Trước đó là ở nơi giao giới giữa hai mảng khối, Dương Phóng hóa thân thành Hắc Sắc Cự Ma, huyết tẩy mảng Khôn.
Lần này, lại chống lại lôi điện đỏ ngòm vô tận xuất hiện trên thế gian ...
Thực sự giống như một vị thần!
Nếu như có được sự tương trợ của hắn thì còn cần phải e ngại cái gì?
P/S: Ta thích nào ... chương 9



Bạn cần đăng nhập để bình luận