Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 291: Phong Luật gia tốc, cảm giác

Dương Phóng giống như một con rồng thép lớn, tàn phá bừa bãi ở chỗ này, lướt qua sẽ bị thương, đụng vào sẽ chết, lại còn một thân trên dưới đao thương không thọc vào được, không cần biết loại công kích nào rơi vào trên người của hắn, tất cả đều giống như không có bất kỳ tác dụng nào.
Tia lửa bắn ra tung tóe từ trên dưới toàn thân hắn, mặc cho mọi người tấn công bừa bãi, hắn chỉ là đang liên tục ra quyền rồi lại thu quyền, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản được một đấm của hắn.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi.
Một đám cao thủ của Tổng Binh phủ tất cả đều bị hắn đấm chết.
Thân thể to lớn của hắn chậm rãi đi ra, mang theo áp lực nặng nề, đi tới trước mặt Hứa Như Thiên, nhìn vào Hứa Như Thiên miệng còn đang ọc máu, hoảng sợ đến cực điểm, mở miệng hờ hững nói, "Nên kết thúc!"
Ầm ầm!
Một quyền đấm thẳng vào phía mặt Hứa Như Thiên, hung hăng đấm mặt Hứa Như Thiên dí vào lòng đất, máu tươi bắn tung tóe vương vãi ra khắp nơi.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía phương hướng đám người Lăng Linh đang chạy trốn, ánh mắt lạnh lùng tới đáng sợ, khí tức trong cơ thể dâng trào.
"Một người cũng chạy không thoát!"
"Không phải muốn hy sinh bản thân sao?"
"Vậy thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!"
. . .
Trong con hẻm nhỏ đen nhánh.
Một đám cao thủ Diệt Tà minh đang cố gắng trốn thoát bằng mọi cách.
Sắc mặt Lăng Linh bi thương với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, hận đến nghiến răng nghiến lợi, bàn tay hung hăng đập vào trên tường và nói với giọng căm hận: "Hành Giả Võ Tòng, Diệt Tà minh sẽ không bỏ qua cho ngươi, chẳng cần biết ngươi là ai, ta muốn giết ngươi thì chắc chắn sẽ giết ngươi!"
Hai mắt của nàng đỏ lên, bàn tay đập ầm ầm vang dội.
"Vương sư bá chết rồi, Tôn sư thúc cũng bị giết, ngay cả Thần chủng cũng bị tên Hành Giả Võ Tòng kia giành được."
Một người áo đen bên cạnh nói với giọng điệu bi quan: "Diệt Tà minh chúng ta lần này đã gặp phải tổn thất trước nay chưa từng có, Hành Giả Võ Tòng kia căn bản chính là một tên Ma Nhân còn muốn đáng sợ hơn so với tổ chức Tà Đạo!"
"Chúng ta bây giờ còn không phải là đối thủ của hắn, không thể lộ diện một cách tùy tiện."
Một người áo đen khắc cắn răng nói: "Đi, nơi này không nên ở lâu, nhanh đi tập hợp lại với Từ trưởng lão!"
Bọn họ lập tức chỉnh đốn lại tâm trạng và lao về phía trước một lần nữa.
Ngay khi bọn họ vừa mới lao ra khỏi con hẻm nhỏ, thân thể đột nhiên dừng lại, tất cả đều biến sắc.
Đằng trước con hẻm nhỏ.
Một bóng người thân thể to lớn, trên người mang theo bộ giáp đen nhánh đáng sợ, không động đậy, giống như chờ đợi đã lâu, một đôi con ngươi sắc bén mà sáng tỏ lấp lóe sáng rực trong đêm tối, mang theo nhiều vẻ hứng thú nhìn về phía bọn họ.
"Các ngươi ... dường như đang sợ?"
Dương Phóng nói ra giọng khàn khàn, nói: "Không phải trước đó nói đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh bất kỳ lúc nào sao? Làm sao? Đến lượt trên người các ngươi, chẳng lẽ lại không muốn?"
"Đi!"
"Đi mau!"
Mấy người áo đen lộ ra vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi, dắt theo Lăng Linh, nhanh chóng vội vàng lùi về đằng sau.
Ngay sau đó Lăng Linh cũng lộ ra hoảng sợ, không còn tiếp tục nhiều lời, phát huy tốc độ đến cực hạn, bắt đầu chạy trốn.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Vừa mới chạy ra xa được mấy chục thước, đột nhiên, đầu óc bọn họ mê muội, miệng mũi chảy máu, thân thể lập tức ngã xuống đất phát ra âm thanh trầm đục, vẻ mặt đau đớn, toàn thân co giật.
"Độc, ngươi hạ độc cho chúng ta?"
Lăng Linh sợ hãi nói.
Lạch cạch, lạch cạch. . .
Dương Phóng khoanh tay lại, thân thể đen nhánh to lớn bước từng bước một đi tới, bàn chân giẫm vào trên mặt đất phát ra từng tiếng trầm thấp, mang theo một cỗ khí thế vô cùng đáng sợ mà đi tới gần Lăng Linh.
Cúi người quan sát.
"Đã chuẩn bị hy sinh bất cứ lúc nào thì cần gì phải chạy trốn?"
Dương Phóng nói với giọng khàn khàn và có từ tính.
Trong ánh mắt Lăng Linh lập tức tràn ngập sự sợ hãi nồng đậm nhìn về phía Dương Phóng.
"Ngươi ... Diệt Tà minh sẽ không bỏ qua cho ngươi ... sẽ có ngàn ngàn vạn vạn nghĩa sĩ ..."
Ầm!
Một quyền giáng xuống, cái đầu xinh đẹp lập tức bị Dương Phóng đấm vào lòng đất.
Bên ngoài chỉ còn lại một tấm thân thể xinh đẹp mỹ lệ, hai tay khẽ run lên, sau đó hoàn toàn bất động.
"Biết a, dù sao cũng không trông mong vào việc các ngươi sẽ bỏ qua cho ta!"
Dương Phóng nói với giọng nói khàn khàn, đứng dậy đi về phía mấy người khác, nói: "Vừa mới đạt được Thần chủng thì các ngươi lại muốn động thủ ..."
Ầm! Ầm! Ầm!
Nắm đấm cứng rắn như thép lần lượt được đấm ra ngoài.
Từng bộ thân thể liên tục bị đấm cho nát người.
Không có người nào có thể trốn thoát được.
Làm xong mọi chuyện, Dương Phóng bước chân đi về phía Tổng Binh phủ.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía trước mắt.
Một dòng chữ mà chỉ hắn mới có thể nhìn thấy xuất hiện trước mắt hắn.
Thần chủng: Phong Luật gia tốc (tăng tốc), cảm giác (cảm nhận).
"Lại là phong ..."
Dương Phóng tự nhủ.
Có hai cái tác dụng rất rõ ràng.
Thứ nhất là 'gia tốc', là có thể lợi dụng lực lượng của gió (Phong), tiến hành tăng tốc cho bản thân.
Thứ hai là 'cảm giác', chỉ cần những nơi có gió là có thể cảm nhận được số lượng kẻ địch ở xa xa.
Đối với Dương Phóng hiện tại mà nói.
Chắc chắn sẽ có nhiều tác dụng.
Đặc biệt là phương diện 'gia tốc'.
Sau khi hắn mặc bộ giáp nặng vào, tốc độ của hắn sẽ bị ảnh hưởng đáng kể.
Nhưng sau khi có Phong Luật, là có thể giảm bớt ảnh hưởng của một phần trọng lượng, để cho tốc độ được tăng lên rất nhiều.
. . .
Trong Tổng Binh phủ.
Thi thể nằm la liệt mọi nơi.
Phòng ốc bị hư hại.
Từng tiếng vang trầm muộn truyền ra.
Thi thể bay tứ tung, máu tươi tung tóe rơi rụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận