Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 513: Cao thủ tề tụ

Từ nay về sau cũng không còn cách nào có thể uy hiếp được Dương Phóng và Tống Kim Luân.
"Tiêu Phóng!"
Trần Hồng Ưng ngửa người hét lên, giọng hét vang vọng.
Trực tiếp vang vọng trong bán kính ba bốn dặm, vô cùng chói tai.
...
Đường núi Khi Khu.
Dương Phóng đang điều khiển ba chiếc xe ngựa, ở trên xếp chồng người, lít nha lít nhít, chồng chất đầy bóng người, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị hắn làm cho hôn mê, không động đậy.
Giờ phút này, vừa mới đến nơi này thì nhìn thấy mấy bóng người xuất hiện ở phía trước, hai mắt không thể không sáng lên.
Bóng người đằng trước cũng cảm nhận được hắn, lập tức nhanh chóng lao tới.
Chẳng mấy chốc đã rơi vào gần đó.
Một người trong đó chính là Long bà bà.
Ngoài bà ta ra còn có mấy người, vượt quá dự đoán của Dương Phóng.
Một người là lão giả gầy nhom trước đó trấn thủ kho thuốc (Dược khố).
Một người là Trần Bưu - Viện chủ Cự Kình viện bị đứt mất một cánh tay.
Còn có một người nữa là một lão giả mặc trường bào màu xám, tinh khí nội liễm, mắt sáng như đuốc, đang không ngừng đánh giá Dương Phóng.
"Viện chủ Cự Kình viện?"
Dương Phóng nhíu mày, nói: "Tại sao các ngươi cũng tới."
"Tiểu tử ngươi được lắm, ta đến bây giờ vẫn là khó mà tin được, Tống Kim Luân từ lúc nào bồi dưỡng ra được ngươi một tên khác loại như vậy."
Trần Bưu nhìn chăm chú lên Dương Phóng, cảm khái nói.
Thật đúng là giang sơn đời nào cũng xuất hiện người tài!
Một đời sóng sau đè sóng trước.
Nếu không phải có lần kiếp nạn này, thật khó có thể tưởng tượng bên trong Thần Vũ tông còn ẩn nấp một nhân vật như vậy.
"Tiêu tông chủ, không cần nghĩ nhiều, lão phu cố ý trở về, nghe theo điều phái."
Trần Bưu mở miệng nói, loại bỏ lo lắng của Dương Phóng.
"Còn có ta, lão đầu tử không muốn làm bạn với kẻ địch, cũng bằng lòng nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Tông chủ!"
Lão giả gầy nhom trông coi kho thuốc kia cũng khàn giọng nói.
Dương Phóng lập tức nở ra nụ cười mỉm, nói: "Dễ nói!"
Không nghĩ tới, ngoài việc giải cứu mọi người, không ngờ còn có thêm một nhóm quân mới.
"Tiêu Tông chủ, lão hủy Quỷ Y, bái kiến Tiêu Tông chủ!"
Lão giả áo xám bên cạnh Trần Bưu tiến lên hành lễ, nói: "Không biết một thân độc thuật của Tiêu Tông chủ là được truyền thừa từ đâu?"
"Không có truyền thừa, ta mò mẫm điều chế."
Dương Phóng lắc đầu, nói: "Vị tiền bối này chắc là cũng tinh thông Độc đạo?"
"Lão phu nghiên cứu mấy chục năm, tính chưa được là tinh thông, có biết một hai, có thời gian sẵn lòng luận bàn với Tiêu Tông chủ một chút."
Lão giả áo xám nói.
"Dễ nói."
Dương Phóng tiếp tục mỉm cười.
"Tiêu Tông chủ, nếu ngươi nguyện ý tiếp nhận vị trí Tông chủ, thế nhưng là có từng nghĩ tiếp theo nên làm cái gì không? Chúng ta vẫn còn có rất nhiều đệ tự tinh nhuệ đang lang thang ở bên ngoài, không muốn gia nhập vào tổ chức Tà Đạo, chỉ cần vung cánh tay hô lên, bọn họ chắc chắn sẽ hưởng ứng, đây là một cỗ lực lượng cực kỳ không kém, xây dựng lại một lần nữa mà nói, tuy rằng khôi phục không đến đỉnh phong, nhưng cũng tuyệt đối được cho là thế lực lớn nhất lưu!"
Trần Bưu nói.
"Biết, tuy nhiên lực lượng của chúng ta quá yếu, không nên tuyên dương trắng trợn ở bên ngoài, không phải vây sẽ đưa thẳng tứ đại viện chủ tới, đến lúc đó được không bù mất."
Dương Phóng nói.
"Không sai, vậy thì bí mật tìm kiếm bọn họ, tập trung bọn họ lại một lần nữa."
Trần Bưu nói.
"Trần Viện chủ nguyện ý làm việc này?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Lão hủ cầu còn không được!"
Trần Bưu nói.
"Được, đã như vậy, việc này giao cho Trần Viện chủ, có điều, hiện tại chúng ta vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây cho thỏa đáng."
Dương Phóng mỉm cười.
Sau đó một đám người đánh xe ngựa, bắt đầu đi về phía nơi xa.
Lần này thu hoạch được không ít, Dương Phóng không cẩn thận tiêu hóa là không có ý định ra ngoài nữa.
Chờ mình tiêu hóa những gì đoạt được chuyện này, bên phía Thanh Long hội kia chắc là cũng đã tìm được truyền tống trận ...
. . .
Thời gian trôi qua.
Bảy tám ngày trôi qua.
Thế giới bên ngoài đang xôn xao.
Khắp nơi đều đang lan truyền chuyện Tiêu Phóng đệ tử Hải Sa viện, dẫn tới các thế lực phải giật mình.
Chẳng ai có thể ngờ rằng gia hỏa gan to bằng trời này còn dám xuất hiện.
Không chỉ xuất hiện, càng là chạy qua chạy lại trước mí mắt Tứ Đại Viện chủ, trêu đùa bọn họ trong lòng bàn tay.
"Tiêu Phóng này quá độc ác, làm việc âm tàn, không từ thủ đoạn, chỉ trong một đêm đã giết chết nhiều cao thủ của tứ đại viện, vô số kể, đệ tử Vân Ưng viện gần như chết hết, ngay cả con gái của Viện chủ Vân Ưng viện cũng trực tiếp chết cả một đám lớn!"
"Đâu chỉ vậy, Phá Quân viện, Kim Cương viện cũng giống như thế, thủ đoạn người này rất độc, vượt quá sức tưởng tượng."
"Khác loại, thực sự là khác loại a!"
"Đúng rồi, nghe nói vào ban đêm đuổi giết hắn cũng không chỉ có Tứ Đại Viện chủ, đồng thời còn có một vị Ngư nhân đáng sợ, trên người lóe ra lớp vảy màu vàng óng."
"Lớp vảy màu vàng óng? Siêu phẩm đệ tam quan?"
"Chắc chắn là như vậy, ngoại trừ cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan thì ai có thể có được lớp vảy màu vàng óng, nghe nói là đích thân Đại trưởng lão của Ngư Nhân tộc đến."
. . .
Đủ loại tiếng bàn tán vang lên không ngừng.
Một đám cao thủ Diệt Tà minh ngồi ở trong quán rượu, đang nghiêng tai lắng nghe.
Một lát sau, một tên cao thủ Thập phẩm nở ra nụ cười mỉm, nói: "Hành động lần này có thể thuận lợi như vậy, cũng là nhờ có Tiêu Phóng này, nếu như hắn không tạo ra động tĩnh lớn như vậy, chúng ta há lại sẽ thuận lợi như vậy!"
"Nói đúng lắm, ta ngược lại thật ra hy vọng hắn có thể xuất hiện nhiều hơn, cứ như vậy cũng có thể tiếp tục hấp dẫn hỏa lực cho chúng ta, người này quả thực là phúc tinh của Diệt Tà minh ta!"
Bố Lai Nhĩ cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận