Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 611: Ngươi ... ngươi đầu nhập vào Đại Uyên quân?

"Oan uổng, chúng ta oan uổng, Bàng tướng quân, chúng ta tuyệt đối không có tụ tập đông người để mưu phản, chúng ta chỉ là đang nghiên cứu thảo luận võ học, giao lưu tâm đắc mà thôi."
"Đúng vậy a Bàng tướng quân, chúng ta là oan uổng!"
"Bàng tướng quân còn xin minh giám, ta và Trấn Viễn Hầu gia là bạn cũ, tuyệt không có khả năng mưu phản!"
"Bàng tướng quân chuyện gì cũng có thể từ từ nói."
···
Mọi người vội vàng lên tiếng.
Dương Phóng không nói một lời, ánh mắt đang quan sát bốn phương tám hướng, đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, trong lòng ngưng tụ, nâng cao toàn bộ tinh thần lên để cảnh giác.
Đại Uyên quân nhân số đông đảo, tập trung cao thủ rõ ràng là có sự chuẩn bị mà đến.
Bọn họ sớm đã biết tới chỗ Tiểu hội này?
Có người cố ý bán?
"Mưu phản chính là mưu phản, nói oan uổng cái gì, chẳng lẽ bản tướng sẽ xử oan người sao?"
Bàng Vạn Chung thân thể to lớn cười to ha ha một tiếng, trong tay cầm Tấn Thiết chùy to bằng cái vại nước, dùng sức chỉ thẳng vào mặt một tên cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan trước mặt, mở miệng nói: "Ngươi nói ta xử oan cho ngươi đúng hay không? Nói!"
Tên cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan bị chỉ vào kia, vẻ mặt lập tức kinh hãi, run lẩy bẩy, bờ môi run rẩy, nói: "Ta ... ta ... ta thực sự là oan uổng, Bàng tướng quân minh giám."
"Nói như vậy, ý của ngươi là bản tướng tính sai rồi?"
Bàng Vạn Chung nhíu mày lại, khuôn mặt đột nhiên trở nên âm trầm xuống.
"Không có không có, Bàng tướng quân tuyệt đối không tính sai."
Tên cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan kia hoảng hốt trong lòng, vội vàng mở miệng.
"Đã bản tướng không tính sai, vậy đã nói rõ là đúng rồi, các ngươi ở chỗ này thực sự có ý đồ mưu phản, phàm là mưu phản chính là tội chết, ha ha ha ..."
Bàng Vạn Chung cười ha hả âm trầm, vẻ mặt kinh khủng, đột nhiên quát lớn một tiếng: "Đi chết đi!"
Ầm ầm!
Tấn Thiết chùy đột nhiên được vung lên đến, lập tức được vung thẳng về phía khu vực trước mặt, vừa nhanh lại vừa mạnh, khí tức kinh khủng, khống khí nổ tung, giống như một ngọn núi nhỏ được vung tới vậy.
Một đám cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan lộ ra vẻ mặt giật mình, quả thực không có bất kỳ lực lượng phản kháng nào.
Bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, xương cốt trên dưới toàn thân nhanh chóng va chạm vào nhau phát ra tiếng rắc rắc kinh khủng, kinh mạch nổ tung, huyết nhục vỡ nát.
Từng tên phọt ra máu tươi, chẳng kịp kêu phát nào đã thi nhau bay tứ tung ra ngoài hung hăng rơi đập vào nơi xa.
Chỉ một vung đã đập chết sáu bảy người.
Những người còn lại tất cả đều thay đổi sắc mặt, vội vàng nhanh chóng lùi lại.
"Bàng tướng quân, ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì, chúng ta đều là oan uổng, ngươi muốn giết sạch toàn bộ chúng ta phải không?"
"Bàng tướng quân, không nên ép người quá đáng!"
"Chúng ta và Đại Uyên quân nước sống không phạm nước giếng, vì sao ngươi bức bách chúng ta như vậy!"
Rất nhiều người tức giận quát lớn.
Mấy tên cao thủ Thánh Linh cảnh trong đám người càng là sắc mặt âm trầm, trên người tràn ngập khí tức.
"Bàng Vạn Chung!"
Bạch Y Tú Sĩ - Uông Vô Luân nói với giọng nói lạnh lùng, nắm đấm nắm tới rất chặt, nhìn chăm chú vào bóng người to lớn cao hơn năm mét, trầm giọng nói ra: "Ngươi đến cùng là muốn làm cái gì? Nếu như thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt, chỉ sợ các ngươi cũng đừng hòng chiếm được chỗ tốt gì, ở đây có tới bốn vị Thánh Linh cảnh, ngươi thật xác định muốn làm như vậy sao?"
"Ồ?"
Ánh mắt Bàng Vạn Chung nhìn về phía Uông Vô Luân một chút, trên mặt nở ra nụ cười càng nồng đậm hơn, cười ha ha nói: "Thật đúng là thú vị, thế mà xuất hiện một tên đứng ra uy hiếp bản tướng quân, trong mấy năm qua, ngươi vẫn là người đầu tiên, có điều, ngươi xác định ngươi có thể uy hiếp được ta sao?"
Hắn đột nhiên nhe ra hàm răng trắng bóng, lóe lên sự sắc bén.
Uông Vô Luân trong lòng ngưng trọng, sau đó đột nhiên dựng tóc gáy lên, cảm nhận được một cỗ nguy cơ kinh khủng vô cùng nồng đậm đánh tới từ đằng sau, vội vàng hét lớn một tiếng, liều mạng vận chuyển chân khí tới ngăn cản.
Một bóng người giống như quỷ mị, lao tới từ đằng sau hắn, vừa tới là một chưởng vô cùng kinh khủng hung hăng vỗ vào phía sau lưng của hắn.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang rền kinh khủng vang lên, chân khí cuộn trào mãnh liệt giống như sóng ánh sáng, quét sạch về phía bốn phương tám hướng, chấn động đến rất nhiều cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan phải phun ra máu tươi bay ngược ra đằng sau.
Bạch Y Tú Sĩ Uông Vô Luân càng là phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo, thoáng cái đã bị đánh nhào về phía trước.
Xuất thủ rõ ràng là một tên cao thủ Thánh Linh cảnh mặt tròn trước đó.
Nhiếp Viễn!
Một chiêu đánh lén của hắn thành công, thân hình lóe lên, chẳng mấy chốc đã hiện ra ở bên cạnh Bàng Vạn Chung, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Uông Vô Luân, cười nói: "Xin lỗi, Uông huynh!"
Uông Vô Luân lộ ra vẻ mặt kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhiếp Viễn.
"Ngươi ... ngươi đầu nhập vào Đại Uyên quân?"
"Ha ha ..."
Nhiếp Viễn nhẹ nhàng cười một tiếng, hai tay buông lỏng, cũng không làm ra bất kỳ giải thích nào.
Nụ cười trên mặt Bàng Vạn Chung càng nồng đậm hơn, cực kỳ hài lòng, một đôi ánh mắt màu vàng kim nhìn về phía Uông Vô Luân cùng với hai tên cao thủ Thánh Linh cảnh ở bên cạnh hắn.
"Hiện tại các ngươi còn chỏ rằng bản thân mình còn có mấy phần thắng đây?"
Mấy tên cao thủ Thánh Linh cảnh ở đây trong lòng đều lạnh lẽo, lui về phía sau, ánh mắt phủ kín sự đề phòng quan sát xung quanh.
Nhiếp Viễn là gian tế của Đại Uyên quân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận