Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 124: Thiên Thần tổ chức

Đầu người bay ra, máu tươi bắn tung tóe rơi rụng, phản chiếu bông tuyết trên bầu trời.
"Chậm rồi."
Dương Phóng tiếp tục bước về phía trước.
Nhưng vào lúc này!
Những người còn lại cuối cùng cũng đã lần lượt tỉnh táo lại.
Khuôn mặt tất cả mọi người đều tái nhợt, hai lỗ tai vẫn còn vang lên ong ong, nét mặt lộ vẻ sợ hãi, vội vàng nhìn ra phía xung quanh.
"Tướng quân chết rồi!"
"Hoang Dã sư huynh cũng đã chết rồi!"
"Đàm trưởng lão, Ngô trưởng lão đều đã bị giết!"
"Mau trốn a!"
Không biết ai là người đầu tiên hét lớn lên.
Tất cả mọi người đều tỉnh táo lại, tất cả đều lộn nhào bỏ chạy tán loạn về nơi xa.
Mặc dù có người còn chưa tỉnh táo lại, nhưng ở dưới sự chen chúc giẫm đạp xô đẩy của đám người, vẫn là chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cũng vội vàng chạy trốn theo.
Dương Phóng hít một hơi thật sâu, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Hắn cố gắng để cho thân thể không ngã, trong lòng vô cùng nghiêm túc, cầm thật chặt trường đao trong tay, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tốt!
Trốn như vậy là tốt!
Lúc này chỉ cần bất cứ một người nào tới đây đoán chừng đều có thể giết chết chính mình.
Nhỡ đâu bọn họ phát hiện mình đã rơi vào trạng thái nỏ mạnh hết đà vậy thì rắc rối.
Toàn bộ tổng bộ Hắc Hổ bang.
Người người hoảng sợ, hận trên người không mọc thêm ra tám cái chân để chạy cho nhanh hơn.
Bọn họ vừa mới tỉnh táo lại, trong đầu ngoại trừ sợ hãi ra thì chẳng còn nghĩ được gì khác.
Vào lúc này, căn bản không có bất kỳ kẻ nào có thể tỉnh táo để mà suy nghĩ, càng không có bất kỳ kẻ nào dám can đảm dừng lại.
Gần như chỉ trong vài cái chớp mắt.
Toàn bộ tổng bộ Hắc Hổ bang người còn sống đều đã trốn hết.
Tuyết càng rơi càng lớn.
Mặt đất ngổn ngang, để lại rất nhiều xác chết.
Dương Phương đứng tại chỗ bất động, khôi phục ước chừng nửa canh giờ, trên bả vai, cổ tay, quần áo, tóc tai đều đã được tuyết rơi xuống bao phủ trong màu trắng.
Cuối cùng, hắn chầm chậm thở hắt ra một hơi.
Nội khí gần như khô kiệt đã khôi phục đến ba bốn thành.
Dương Phóng quyết định thật nhanh, lập tức bắt đầu tìm kiếm trên thi thể của mọi người.
Đặc biệt là đám người Tống Vạn, Hoang Dã, Bích Thủy, Bạch Phong, Đàm trưởng lão...
Đám gia hỏa này đều là nhân vật có mặt mũi!
Tìm trong thi thể của những người có địa vị cao này thì chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ tốt.
Dương Phóng đặc biệt cởi một chiếc áo choàng từ trên người một tên trưởng lão ra, đặt Tịch Tà ngọc, bạc vụn, vàng lá, đan dược không biết tên, bí tịch, nội giáp, tất cả mọi thứ đều đặt vào trên chiếc áo choàng đó.
Sau khi lục soát được một vòng, trực tiếp chồng chất một đống chồng chất vào trên chiếc áo choàng này.
Hắn gói ghém toàn bộ lại, một bao lớn thật dày, rồi lập tức cõng nó sau lưng, lao về phía cái hố mà hắn đã đào ra trước đó.
Kết quả mới chỉ vừa lao ra không được bao xa.
Đôi mắt của Dương Phóng bắt đầu tối sầm lại một cách nhanh chóng.
Từng đợt cảm giác suy yếu trước nay chưa từng gặp phải ập đến toàn thân, nhấn chìm hắn vào trong đó.
"Không tốt, tác dụng phụ của Bạo Khí quyết đã xuất hiện."
Dương Phóng cắn đầu lưỡi một cái, cưỡng ép để cho mình được tỉnh táo, tăng dốc bước chân và lao về phía nơi ở trước đó.
Vừa mới lao ra khỏi một con hẻm nhỏ.
Dương Phóng đột nhiên biến sắc, thân thể dừng lại, một đôi mắt lạnh lẽo cách chiếc mặt nạ màu trắng nhìn về phía trước mặt.
Ngay đầu ngõ.
Hai vị tăng nhân trên người mặc áo cà sa màu đen, ngăn cản ở chỗ đó, trong tay cầm Thiền trượng, một mặt lộ vẻ đau khổ.
"Tội lỗi tội lỗi!"
Hắc Ấn thiền sư người cầm đầu một tay dựng thẳng lên, phức tạp nói, "Sát nghiệt thí chủ tạo ra thật sự nhiều lắm."
"Lão hòa thượng, các ngươi cũng muốn chết sao?"
Dương Phóng nói với giọng lạnh lùng, ánh mắt vô tình, trường đao trong tay đã được nắm chặt lại.
"A Di Đà Phật."
Hắc Ấn thiền sư niệm phật một cái, mở miệng nói: "Chúng ta không dám là kẻ địch, chỉ hy vọng thí chủ lòng dạ từ bi đừng giết hại nữa."
"Hừ!"
Dương Phóng hừ lạnh một tiếng, dưới lớp mặt nạ không nhìn rõ vẻ mặt, nói: "Thiên Thần tổ chức chúng ta làm việc, không cần các ngươi đến khoa tay múa chân? Cút!"
Hắn cuối cùng quát ra một tiếng lôi âm, nhưng thân thể hắn đột nhiên lùi lại, lao về phía một con hẻm nhỏ khác.
Thi triển Đạp Tuyết công, nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Hai vị tăng nhân đầu óc vang lên ong ong, rơi vào trạng thái thất thần kéo dài khoảng ba bốn giây mới tỉnh táo lại lần nữa.
Hai người kinh hãi trong lòng, lui về phía sau, hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ vừa rồi ... thế mà lại mất đi ý thức trong chốc lát?
...
Thẳng tới mãi một lúc sau, tâm tình dao động của hai vị hòa thượng mới dần dần bình tĩnh lại.
"Sư huynh, vừa rồi hắn nói là hắn đến từ Thiên Thần tổ chức?"
Hắc Pháp thiền sư bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc, nhịn không được mà hỏi.
Hắc Ấn thiền sư ngưng trọng gật đầu, nói nhỏ, "Thiên Thần tổ chức ... ta dường như chưa bao giờ nghe thấy!"
"Đúng vậy, ở Bạch Lạc thành nhiều năm như vậy mà ta cũng chưa bao giờ nghe thấy, không chỉ có như vậy, các nơi định cư ở mấy ngàn dặm xung quanh ta đều đã đi qua, dường như cũng chưa từng nghe thấy tên của cái tổ chức này!"
Vẻ mặt của Hắc Pháp thiền sư thay đổi.
Đây là một cái tổ chức thần bí ... không người biết đến?
Càng quan trọng hơn chính là!
Đối phương còn đạt được Thần chủng!
Còn giết chết rất nhiều cao thủ như vậy!
Những cao thủ bị giết chết kia còn đều là người của các thế lực lớn trong Bạch Lạc thành.
"Đi thôi, chúng ta đi xem những người còn sống sót khác đi."
Hắc Ấn thiền sư ngưng nghị nói.
Tăng nhân bên cạnh chậm rãi gật đầu.
Hai người lập tức rời khỏi nơi này.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận