Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 896 - Toàn bộ Nam vực sớm đã giới nghiêm



Chương 896 - Toàn bộ Nam vực sớm đã giới nghiêm




Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Sau đó đám người Dương Phóng tiếp tục đi đường.
Sau ngày hôm Ngạ Lang xuất hiện đó thì trong vài ngày sau đó, mỗi đêm đều xuất hiện một lần, giống như đang cố ý quấy nhiều Dương Phóng.
Lại giống như là đang tạo khủng hoảng cho Dương Phóng vậy.
Mỗi lần xuất hiện vào ban đêm, đều sẽ lập tức bắt đi một số nhân sĩ giang hồ bên cạnh Dương Phóng, có khi sẽ còn để lại chữ viết.
Đến mức trong mấy ngày ngắn ngủi, nhân sĩ giang hồ xung quanh đều sợ hãi trong lòng, nhanh chóng chạy trốn đi, cũng không dám đi cùng với đám người Dương Phóng.
Mà ngay cả Liễu Tiên Quyền, Liễu Vân đều thất kinh.
Tuy nhiên!
Dương Phóng đối với mọi chuyện, dường không không có cảm giác nào.
Chỉ cảm thấy Ngạ Lang kia đang bị dở hơi.
Hắn vãn như cũ ngày ngày yên lặng âm thầm tu luyện, cẩn thận cảm ngộ sự ảo diệu của lĩnh vực.
Thật giống như mọi thứ xung quanh đều không có bất kỳ quan hệ nào với hắn vậy.
Mấy ngày sau đó.
Mấy người Dương Phóng cuối cùng đã chạy tới Nam vực một lần nữa.
Tuy nhiên sau khi tiến vào Nam vực thì lại phát hiện, toàn bộ Nam vực sớm đã giới nghiêm, bốn mươi vạn Đại Uyên quân được điều động, đông nghìn nghịt, phong tỏa mọi con đường tiến về Nam vực.
Ngoài đó ra, đại trận ở chỗ cứ điểm sớm đã được mở ra.
Người không có võ công sẽ không gặp phải kiểm tra quá nhiều, chẳng mấy chốc sẽ được thả ra!
Nhưng là phàm là người có võ lực thì đều sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Đặc biệt là cao thủ Siêu phẩm đệ nhị quan trở lên, tất cả đều sẽ bị Đại Uyên quân đưa đến nơi khác tiến hành điều tra tập trung.
Cảnh tượng như thế để người muốn đi vào Nam vực đều hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không thể không nghĩ đến cảnh tượng Hoàng đế cải cách trước đó.
Lúc đó Hoàng đế chính là đối xử như vậy với những cao thủ Thánh Linh cảnh kia.
Nhưng bây giờ ngay cả Siêu phẩm đệ nhị quan, thế mà cũng phải bị điều tra tập trung rồi?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều ngừng chân không tiến, không dám tiếp tục đi tới.
Bởi vì ai cũng không cách nào xác định, đám Đại Uyên quân này sẽ còn làm ra chuyện gì.
Đương nhiên, cũng có người bắt đầu kháng nghị.
Thế nhưng đối mặt với người kháng nghị, Đại Uyên quân chẳng mấy chốc chính là loạn tiễn bắn xuống, sau khi giết chết một mảng lớn người thì không còn người nào dám nói nhảm nữa.
Đám người động nghịt cứ như vậy tất cả đều hỗn loạn ở bên ngoài Nam vực.
"Tình huống không đúng."
Dương Phóng nhíu mày.
Hắn chuẩn bị đêm nay sẽ liên lạc với Tào Văn Liệt một chút, để xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra, cũng thuận tiện để cho đối phương nghĩ biện pháp thử xem có thể đưa được nhóm người mình vào bên trong Nam vực hay không.
...
Một phương hướng khác.
Trong trấn vắng vẻ.
Bảy tám đại hán tập trung ở đây, vẻ mặt tươi cười.
"Lão đại, ngươi đối với con mồi lần này dường như có chút lưu tình, nhiều ngày như vậy thế mà còn chưa có tiêu diệt hắn."
Một tên hán tử trong đó phát ra tiếng cười.
Hán tử khác cũng thi nhau cười lên.
"Vội cái gì?"
Nga Lang vẻ mặt tươi cười, nói: "Tâm trí của gia hỏa này nằm ngoài dự đoán của ta, ta truy tung đến bây giờ, hắn thế mà không có để lộ ra một chút sơ hở nào, so với những đối thủ trước đó của ta hắn có vẻ thú vị hơn."
"Xem ra lão đại là chuẩn bị tiếp tục chơi thêm mấy ngày?"
Một tên hán tử khác cười nói.
"Tặc đồ Phổ Nhân tới nơi nào rồi?"
Ngạ Lang hỏi thăm.
"Còn đang trên đường, đi về phía đông!"
Một hán tử trả lời.
"Phía đông? Tiếp cận Phổ Nhân lão tặc trọc, chờ sau khi ta giải quyết tiểu gia hỏa này lại đi dây dưa với Phổ Nhân lão tặc đồ!"
Ngạ Lang nâng chén lên, lập tức uống một hơi cạn sạch.
Bên trong đôi mắt đều là vẻ cuồng dã.
Thuở nhỏ ở Thiên Linh tháp chịu đủ loại đãi ngộ không phải dành cho người, khiến cho nội tâm của hắn vặn vẹo cực đoan, giống như thực sự là ác lang vậy, can đảm cẩn trọng, làm cho người khó có thể ứng phó.
···
Bóng đêm tĩnh mịch.
Mây đen che khuất mặt trăng.
Tuyết rơi vốn đã dừng lại thì bây giờ lại rơi xuống.
Bên ngoài Thương Hải quan, cửa ải hiểm yếu của Nam vực, người đông nghìn nghịt, không biết có bao nhiêu nhân sĩ giang hồ đang túm tụm ở đây run rẩy.
Có người thực sự không chịu nổi đành phải lao về phía cửa ải một lần nữa, trong miệng hô to hô to, bằng lòng trả bất cứ giá nào, cũng bằng lòng phối hợp bất kỳ điều tra nào, chỉ cầu có thể để cho mình được đi qua.
Chỉ có điều chẳng mấy chốc, đáp lại chính là mưa tên từ trên quan bắn xuống, dày đặc như mưa.
"Chuyện kiểm tra, chờ đến ngày mai lại nói, còn dám lớn tiếng ồn ào, lập tức bắn chết!"
Một tên phó tướng của Đại Uyên quân mở miệng quát.
Một đám nhân sĩ giang hồ vội vàng ngậm miệng lại, nhanh chóng lùi lại, không còn dám nói thêm bất kỳ lời nào.
Tuyết lớn vô biên vô hạn.
Giống như muốn nhuộm toàn bộ thế giới thành màu trắng.
Đống lửa lần lượt sáng lên ở khắp mọi nơi, khiến cho đêm tối giống như cũng không có tối đến như vậy.
Trong khu rừng u ám.
Dương Phóng mặc một bộ trường bào màu xanh, thân hình vạm vỡ và mái tóc dài buông xõa, đứng trên một cành cây rậm rạp, yên lặng chờ đợi.
Bởi vì trước đó đã lấy khuôn mặt Tiêu Phóng gặp mặt với Tào Văn Liệt, cho nên lần này ngay cả mặt nạ màu trắng cũng không có đeo.
Khoảng thời gian không lâu.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng rít gào nhỏ xíu, vù vù rung động.
Một bóng người từ đằng xa nhanh chóng lướt đến giống như dịch chuyển, nhoáng mấy cái đã rơi vào trên một cành cây đối diện hắn.
"Nhiệm vụ hoàn thành đến không tệ, linh dược của ngươi."
Dương Phóng nói với giọng bình tĩnh, thuận tay ném ra vài gốc Hắc Ngọc linh dược.
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận