Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1188 - Vừa rồi hắn nhìn thấy được Lam tinh?



Chương 1188 - Vừa rồi hắn nhìn thấy được Lam tinh?




Trong lúc đó, những tiếng hú cực kỳ đáng sợ liên tục được nghe thấy.
"Đại trưởng lão, Ma Tổ tông kia không phải sẽ thật bị nhốt ở đó chứ?"
Tần Thiên Lý giật mình.
"Không rõ ràng, ta chỉ thấy hắn bị một đống trận văn bao trùm, nhưng có thể đi ra hay không thì ta cũng không biết được."
Đại trưởng lão lắc đầu nói.
"Hy vọng đừng thả hắn ra ngoài, bằng không nếu như hắn phát cuồng vậy thế nhưng là phiền phức lớn lắm."
Tần Thiên Lý nói.
Ba người tăng thêm tốc độ, nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.
···
Bên trong Thần thôn.
Trong gian phòng rộng rãi.
Dương Phóng và hai người nặng nề ngồi xuống trong phòng khách, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
"Lần này thật đúng là ngàn cân treo sợi tóc."
Tần Thiên Lý nói.
"Đúng rồi, Đại trưởng lão, ta lại nghĩ đến mấy loại ấn ký mới, muốn thỉnh giáo Đại trưởng lão một chút."
Dương Phóng mở miệng nói.
Hắn lập tức lấy ngón tay chấm vào chén nước trà rồi vẽ ra ấn ký đầu lâu, ấn ký bông tuyết và ấn ký thiểm điện.
"Đại trưởng lão thế nhưng là có biết lai lịch của những ấn ký này không?"
Dương Phóng hỏi.
Ánh mắt Đại trưởng lão ngưng trọng lại, lại lộ ra vẻ giật mình.
"Ấn ký hình bông tuyết này rất giống với một vị Băng Hoàng thời viễn cổ, mà ấn ký thiểm điện thì rất giống với Lôi Tôn thời viễn cổ, Lôi Tôn và Băng Hoàng chính là tiên thiên thần linh, sinh ra đã là thần, ở vào thời đại chúng thần cùng xuất hiện kia cũng thuộc về người nổi bật trong thiên địa."
"Ồ? Vậy ấn ký đầu lâu kia thì sao?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Không biết, chưa bao giờ nhìn thấy."
Đại trưởng lão lắc đầu, nói: "Những bí ẩn thời viễn cổ theo sương mù hắc ám xuất hiện mà phong cấm vĩnh viễn, chút tin tức đó ta cũng là may mắn mà nhìn thấy được ở nơi khác."
"Đại trưởng lão, chúng ta vừa rồi còn chứng kiến phần mộ của Lôi Tôn, chính là phần mộ của Vương giả trước đó!"
Tần Thiên Lý nói.
"Cái gì?"
Đại trưởng lão thay đổi sắc mặt, nói: "Chỗ đó là mộ địa của Lôi Tôn thời viễn cổ?"
"Đúng vậy, dù sao bên dưới là viết như vậy, cụ thể có phải thật hay không thì chúng ta cũng không biết được rồi."
Tần Thiên Lý nói.
Trong đầu hắn do dự, cuối cùng vẫn là không có nói chuyện về tấm gương quỷ dị kia ra.
Dù sao Đại trưởng lão và những người khác đều là sinh linh sinh ra bên trong sương mù hắc ám, ngoại trừ thời khắc đặc thù, những thời khắc khác đều không cách nào tiến vào Thần Khư thế giới.
Xem như biết sự tồn tại của Thần kính thì cũng không có ý nghĩa gì.
Nhỡ đâu để lộ tin tức này ra, những cường giả khác ẩn cư ở trong thôn biết được, ngược lại sẽ mang đến phiền phức cho bọn hắn.
"Lôi Tôn vậy mà lại an táng ở chỗ này?"
Đại trưởng lão nói với giọng điệu rất là giật mình.
Lôi Tôn giống với Kiếm Ma, đều là tồn tại cực kỳ khủng bố ở vào thời đại viễn cổ, ở vào thời khắc chúng thần xuất hiện, bọn họ đều là thuộc về những ngôi sao chổi chói mắt nhất.
Chỗ khác biệt chính là!
Kiếm Ma là nhân loại!
Lôi Tôn lại là tiên thiên thần linh!
Mộ địa của đối phương ở bên trong sương mù hắc ám?
Sau đó, Dương Phóng lại tiếp tục hỏi thăm về những vấn đề khác.
Đại trưởng lão không giữ lại chút nào kể ra hết những chuyện mà hắn biết cho Dương Phóng.
Qua một lúc lâu.
Hai người Dương Phóng mới đứng dậy và rời đi.
"Đại ca, vào lúc trở về lần sau nhớ nhất định phải gọi ta với, ta còn chưa trở về gia tộc của mình xem một chút."
Tần Thiên Lý vội vàng đuổi theo Dương Phóng, tiến hành truyền âm.
"Được!"
Dương Phóng trả lời.
Sau đó hai người tách ra.
Dương Phóng lập tức trở về gian phòng của mình, bắt đầu nhắm mắt ngồi xếp bằng, chỉ cảm thấy áp lực nặng nề.
Nửa ngày sau.
Hắn mới khẽ thở dài, bỏ đi phiền não, lấy cổ kính thần bí kia ra, tiến hành nghiên cứu.
Toàn bộ cổ kính lóe lên hào quang, hình ảnh bên trong hiển hiện không ngừng, thỉnh thoảng thay đổi, phản chiếu mọi ngóc ngách của Thần Khư thế giới.
Nhưng đáng tiếc mấy ngày sau đó, Dương Phóng vẫn chưa thể xuyên qua lần nữa.
Hắn rơi vào đường cùng, cuối cùng nếm thử lấy lực lượng tinh thần thẩm thấu vào trong mặt gương.
Nhưng khi tinh thần lực của hắn cẩn thận thăm dò bên trong tấm gương cổ, lại mơ hồ cảm ứng được một lĩnh vực cực kỳ thần bí.
Bên trong cổ kính đột nhiên tồn tại một hàng rào năng lượng cực kỳ hùng hậu.
Hắn sinh lòng tò mò, lập tức bắt đầu cố gắng thăm dò.
Lực lượng Nguyên Tâm Thần chủng phát huy, ở sau từng đợt bùng nổ, cuối cùng, một vết nứt nhỏ đã nổ ra từ hàng rào năng lượng.
Một sợi tinh thần lực của hắn nhanh chóng chạy dọc theo vết nứt này.
Trong nháy mắt, hắn giống như là xuyên qua không gian vô tận.
Lại giống như một thời gian dài đã trôi qua.
Xoát!
Ở trước mắt hắn, lập tức xuất hiện một chùm sáng vô cùng to lớn, bề ngoài bao quanh bởi vô số phù văn, thần bí khó hiểu, thai nghén tạo hóa, quấn quanh lấy khí tức màu tím dày đặc.
Có một loại hào quang bí ẩn vô thượng, siêu thoát, thần thánh, mênh mông.
Giống như cốt lõi của trời đất, nguồn gốc của vạn vật.
Khiến cho hồn phách của hắn bởi đó mà rung chuyển.
Nhưng khi quan sát cẩn thận và chăm chú thì lại đột nhiên hắn giật mình.
Bên trong chùm sáng to lớn này, rõ ràng là ... một viên tinh cầu màu xanh lam.
Đó là ...
Lam tinh!
Dương Phóng chấn kinh.
Nhưng ngay trong chớp mắt, sợi tinh thần lực này của hắn lập tức tán loạn, biến mất không thấy gì nữa.
Hắn lập tức tranh thủ thu hồi tinh thần lực, sắc mặt tái nhợt, cẩn thận xoa xoa mi tâm.
Vết nứt nhỏ bé vừa nứt ra trong nháy mắt đã được khép lại, hắn căn bản không kịp tiến hành quan sát nhiều hơn.
Mặc dù như vậy, trong lòng hắn vẫn tràn đầy kinh ngạc, không thể tin được.
Vừa rồi hắn nhìn thấy được Lam tinh?
P/S: Ta thích nào ... chương 5



Bạn cần đăng nhập để bình luận