Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 32: Công lược?

Hắn cũng không thể vừa nói đến vay đã vay tám vạn được, mà là chuẩn bị vay trước ba vạn, sau đó lần lượt vay phần còn lại của những người khác, như vậy, người khác mới sẽ không bị dọa sợ.
Bằng không, nghe thấy bản thân mình muốn vay tới tám vạn thì đoán chừng phần lớn người đều sẽ bị dọa sợ.
Dù sao tất cả mọi người đều là những người mới bước chân vào xã hội, trên người có thể có được bao nhiêu tiền?
Làm việc cật lực mấy năm đầu, nhiều nhất cũng chỉ tiết kiệm được hơn mười mấy vạn, ai có thể nguyện ý cho ngươi vay một lần tới tám vạn?
"Ba vạn a. . ."
Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng tiếc hận, "Ai, làm sao mà ngươi không nói sớm, ta vừa mới đính hôn xong, nhà gái bên kia đòi lễ hỏi lên tới ba mươi vạn, ta bây giờ còn đang sứt đầu mẻ trán đây, vốn là còn muốn từ chỗ của ngươi vay mấy vạn đồng để dùng ..."
"Như vậy a, vậy thật là quá không khéo, tuy nhiên ngươi thế mà cũng đã đính hôn rồi, thật sớm a ..."
Dương Phóng trả lời.
"Cũng không còn sớm nữa a, dù sao cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, còn ngươi thì khi nào đính hôn?"
Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng cười.
"Ta cảm thấy vẫn còn sớm ..."
Hai người trò chuyện qua điện thoại một lúc.
Mười mấy phút sau, Dương Phóng lại cúp điện thoại và rơi vào trầm mặc.
Sau đó, hắn lại lần lượt gọi cho mấy người bạn học của mình.
Ở bên trong một vũ trường.
Vương Bác cúp điện thoại, trên mặt mang theo nụ cười, cầm lấy ly rượu uống cạn.
"Làm sao vậy? Là Dương Phóng sao? Tới vay tiền?"
Một cô nàng trẻ tuổi ở bên cạnh tò mò hỏi.
"Hắn muốn vay ba vạn đồng trong một lần, ta làm sao có thể lấy ra được nhiều như vậy? Với cả, nhớ đâu sau này hắn không chủ động trả tiền thì ta nào có ý tứ đi tìm hắn đòi? Dù sao tất cả mọi người đều chơi với nhau rất tốt trong thời học đại học."
Vương Bác lắc đầu, nói, "Cho nên ta không có cho hắn vay, đây cũng là vì để cả hai bên đều tốt, tránh cho sau này lúc tính tiền lại làm ra một số mâu thuẫn thì không tốt!"
"Cũng phải."
Cô nàng trẻ tuổi kia gật đầu nói.
Người nào không biết bây giờ nợ tiền mới là đại gia.
Hai người tiếp tục nhảy nhót ở chỗ này.
. . .
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng cười khổ trong lòng, gọi điện thoại một vòng mới chỉ vay được ba vạn đồng.
Không nghĩ tới nhân duyên của mình sống thế nào lại kém tới như vậy.
Nhưng trong lúc bình thường, mọi người chơi với nhau đều khá tốt a ...
Hắn thở dài bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại cho cha mẹ của mình.
"Alo, mẹ à, trong nhà có còn tiền không? Bên chỗ con có chút việc cần dùng tới, mẹ trước tiên chuyển cho con năm vạn đồng có được không?"
Dương Phóng hỏi.
"Năm vạn sao? Làm sao mà động một cái lại cần nhiều tiền tới như vậy? Tiểu Phóng a, có phải là ở bên đó gặp phải chuyện gì hay không, có phải là có tin nhắn lừa đảo nào không, ngươi cũng không nên bị mắc lừa, mọi thứ trên mạng đều là giả mạo ..."
Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói lo lắng.
"Mẹ, con đương nhiên sẽ không bị lừa, con chính là đang nhìn trúng một số đồ nội thất trong nhà cho nên chuẩn bị sửa sang một chút."
Dương Phóng nói.
"A, thì ra là thế, vậy mẹ sẽ bảo cha con chuyển cho con."
Đầu điện thoại bên kia nói.
"Được rồi mẹ, vậy con ở đây đi ăn cơm cái đã."
Dương Phóng nói.
"Làm sao mà giờ này con còn chưa ăn cơm, lại đang tăng ca sao?"
Đầu điện thoại bên kia lại truyền tới giọng nói lo lắng một lần nữa.
"Đúng vậy, không nói nhiều nữa nha."
Dương Phóng trả lời vài câu thì cúp điện thoại.
Hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, quả nhiên là thế!
Trên thực tế, hắn còn có một cách khác để có thể lấy được tiền.
Đó chính là giao dịch với các thành viên khác trong cùng nhóm, dùng bạc bên kia tới đổi lấy tiền đồng trong hiện thực của bọn họ.
Nhưng nếu làm như vậy thì chắc chắn sẽ đắc tội với 'Giang Nam Khách'.
'Giang Nam Khách' làm ra một cái nhóm như vậy thì chắc chắn muốn moi sạch tiền của mọi người, làm sao có thể để cho bọn họ giao dịch âm thầm được, một khi bị hắn phát hiện vậy vấn đề thế nhưng là lớn lắm.
Nhẹ thì đá ngươi ra khỏi nhóm mà nặng thì lập tức xử lý ngươi ở thế giới bên kia, tới lúc đó chết cũng không biết mình chết như thế nào.
"Đinh!"
Chẳng mấy chốc tiếng tin nhắn tới lại vang lên trong điện thoại.
Dương Phóng cầm lấy điện thoại kiểm tra, khoản tiền năm vạn đồng đã được chuyển tới.
Hắn lập tức chuyển tất cả tám vạn đồng vừa mới vay tới này cho 'Giang Nam Khách'.
"Nhận được!"
Giang Nam Khách gửi tin nhắn trả lời, nói: "Đúng rồi huynh đệ, nhân tiện có một số file đính kèm được chia sẻ ở bên trong nhóm, ngươi chắc là còn chưa có xem đi, ngươi có thể tải xuống, bên trong có rất nhiều công lược trong đó, nói không chừng ngươi cũng có thể dùng tới, công lược này là ta tặng miễn phí."
"Công lược?"
Dương Phóng tò mò.
Cái này hắn quả thực là chưa có xem.
Dương Phóng lập tức tìm kiếm ở trong mục đính kèm của nhóm, thấy được một tệp đính kèm được chia sẻ.
Hắn lập tức ấn vào download.
Vừa xem vừa đi về phía ra ngoài cửa, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.
Ban đầu là định ăn hải sản, nhưng nghĩ tới điều kiện kinh tế hiện tại của mình thì đâu còn có thể ăn nổi được hải sản nữa? Chỉ có thể đi ăn tự phục vụ (buffet).
Sau đó, Dương Phóng bắt taxi ra ngoài, đọc nội dung trên điện thoại di động.
Cái gọi là công lược trên thực tế chỉ là đang giới thiệu một số tình huống cơ bản của nơi định cư Hắc Thiết tụ, sau khi Dương Phóng xem thoáng qua, chẳng mấy chốc đã lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Những tình huống cơ bản này hắn sớm đã hiểu rõ từ mấy ngày trước rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận