Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1010 - Hoàn Linh quận chúa



Chương 1010 - Hoàn Linh quận chúa




"Mệnh cách người này là Phản, không phải bình thường, đã định sẵn là ăn mềm không ăn cứng, dưới chân sẽ phải bước qua vô số hài cốt, nếu muốn lôi kéo thì cần phải cẩn thận, không được tạo áp lực, nếu không, rất dễ gặp phải phản phệ."
Thiên Toán Tử nói.
"Hiểu."
Người đàn ông mặc trường sam màu vàng gật đầu, nói: "Có điều, trước hết để cho Trương huynh tới tiếp xúc với hắn một chút đi, phương diện điều kiện mặc cho Trương huynh đi nói."
Thiên Toán Tử khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.
Hai người hoàn toàn biến mất ở nơi này.
Trước quán mì.
Dương Phóng nhanh chóng ăn xong bữa tối, thuận tay ném xuống mấy đồng tiền lớn, đứng dậy rời khỏi nơi này.
Sau đó, hắn đi dạo lang thang trong thành.
Sau khi đi qua những con phố nhộn nhịp và phức tạp, cuối cùng đã dừng lại ở trước một viện lạc bần cùng chiếm diện tích không lớn.
Nơi này!
Chính là nơi ẩn cư mà Tống Diêm Quân giao cho mình.
Chỉ cần sống ở đây, không cần mấy ngày sẽ có người tới mời chính mình để cho mình gia nhập vào Huyễn Thiên minh.
"Hiện tại xem ra tai mắt của Địa Phủ quả thực không ít, ít nhất bên trong nội bộ của Huyễn Thiên minh đã có người của bọn họ."
Dương Phóng thầm nghĩ.
···
Hai ngày sau, một cơn mưa lớn ập đến, cuốn sạch bụi bặm trong thiên địa.
Sau cơn mưa trời trong xanh.
Bầu trời đầy màu sắc sặc sỡ.
Một chiếc xe ngựa từ xa chậm rãi đi tới, bánh xe tiếp xúc với mặt đất phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, tạo nên từng đợt nước bắn tung tóe.
Trong xe có hai nữ tử xinh đẹp đang ngồi.
Một người mặc trang phục hoàng cung, đầu đeo trâm phượng, trên người mặc y phục màu vàng tươi, trang nghiêm đoan chính, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mày thanh tú hơi cau lại, mơ hồ lộ ra một tia buồn bã không nói nên lời.
Nhưng dưới sự buồn bã đó, có một đôi mắt cực kỳ sắc bén, giống như tinh tú, lại giống như vực sâu.
Tất cả đều thể hiện ra tính cách cường thế của nữ tử.
Ở bên cạnh nàng thì là một nữ tử trên người mặc một chiếc váy hồng nhạt, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt xuyên qua rèm cửa nhìn ra bên ngoài, thần sắc luôn thư thái nhẹ nhàng.
"Quận chúa cứ yên tâm đi là được, vị sư thúc này của ta tuyệt sẽ không để cho Quận chúa phải thất vọng, nếu như có thể mời được sư thúc rời núi, chuyện của Linh Tham trấn chắc chắn có thể giải quyết được."
"Chuyện Linh Tham trấn rất quan trọng, dính đến tranh đấu của nhiều thế lực, không phải chuyện có thể giải quyết được dễ dàng như vậy, ít nhất ... đối phương phải đạt tới Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê thì mới có tư cách."
Nữ tử mặc y phục màu vàng tươi khẽ thở dài phức tạp.
Bên trong Hoàng thất, hiện tại chỉ có phụ hoàng của nàng là Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê.
Nhưng phụ hoàng của nàng lại không có khả năng ra ngoài bất cứ lúc nào.
"Hì hì, quận chúa không tới gặp hắn thì làm sao có thể biết được vị sư thúc này của ta không phải là Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê?"
Nữ tử mặc váy màu hồng nhạt mỉm cười nói.
"Ừm?"
Quận chúa mặc y phục màu vàng tươi lập tức lộ ra vẻ kinh dị, nhìn về phía đồng bạn bên cạnh, hỏi: "Hồng Nguyệt, ngươi nói là thật?"
"Là thật hay là giả, Quận chúa chỉ có tự mình đi gặp thì mới biết được."
Nữ tử mặc váy hồng nhạt kia nở ra nụ cười nhẹ nhàng, nói: "Có điều, vị sư thúc này của ta thế nhưng là có tính tình vô cùng cổ quái, cho nên có thể mời được hắn hay không vậy phải xem bản lĩnh của Quận chúa."
Quận chúa ở bên cạnh lập tức khẽ hít vào một hơi, ngồi nghiêm chỉnh, ngưng giọng nói ra: "Nếu thật có thể mời được vị cao nhân này, Hoàng thất nhất định sẽ bỏ ra một cái giá cực lớn."
Khác với Kình Thiên vực, Hoàng thất ở Thiên Long vực cũng không có quyền uy khổng lồ như vậy.
Quyền lực của hoàng thất đều nằm trong quân đội.
Nhưng quân đội lại không phải tất cả đều thuộc về hoàng thất.
Quân đội chia thành nhiều phe phái, mưu đồ lẫn nhau, rất khó đoàn kết, hoàng thất chỉ nắm giữ một bộ phận quân đội mà thôi.
Cho nên điều này khiến hoàng thất khó có tiếng nói trong nhiều vấn đề liên quan đến lợi ích.
Mặc dù nói, phía sau lưng cũng sẽ bị người làm ra rất nhiều động tác nhỏ.
"Hì hì, nói là nói như vậy, chỉ sợ Quận chúa đến lúc đó sẽ đổi ý a, nếu như vị sư thúc này của ta muốn để cho Quận chúa hiến thân, Quận chúa có bằng lòng hay không?"
Nữ tử mặc váy màu hồng nhạt cười hì hì nói.
"Ta ..."
Quận chúa thay đổi sắc mặt, sau đó đột nhiên phản ứng lại, cảm thấy xấu hổ hai tay nhéo nhéo nữ tử bên cạnh, nói: "Hồng Nguyệt ngươi được lắm, ngươi lại dám trêu đùa ta."
"Hì hì ..."
Nữ tử váy hồng đột nhiên phát ra tiếng cười rất nhẹ, tránh tránh né né một lúc.
Xe ngựa lướt qua những phiến đá xanh cứng rắn, chậm rãi xuyên qua đám đông, băng qua đường.
Ước chừng qua hơn nửa canh giờ.
Cuối cùng mới dừng ở trước một cái viện tử cũ kỹ.
Hoàn Linh quận chúa bước xuống xe ngựa, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, một đôi ánh mắt chậm rãi nhìn về phía viện tử không đáng chú ý ở trước mặt.
Bên cạnh thì là nữ tử mặc váy hồng kia.
Thân thể hai người đứng ở trước viện lạc, quan sát bên trong viện lạc một lúc.
"Chính là chỗ này sao?"
Hoàn Linh quận chúa hỏi thăm.
"Không sai!"
Hồng Nguyệt gật đầu.
Hoàn Linh quận chúa hơi suy nghĩ, vẫn là cất bước đi tới, tiến lên gõ cổng.
Phanh phanh phanh!
Âm thanh trầm đục, vang vọng xung quanh.
Trong viện tử cũng không có chút phản ứng nào.
Hoàng Linh quận chúa đôi mi thanh tú hơi cau lại, hỏi: "Chẳng lẽ không ở nhà?"
Ánh mắt của nàng nhịn không được mà nhìn về phía Hồng Nguyệt.
Hồng Nguyệt cũng rơi vào trạng thái hoài nghi, nhìn về phía cổng viện trước mặt.
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận