Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 164: Đơn giản là chuyện muốn tìm hay không mà thôi.

Từ đầu đến cuối giống như chỉ vì tiền mà tới vậy.
Lưu Hổ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, mềm nhũn ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
"Hắn không giết ta ... hắn không giết ta ..."
Môi hắn run rẩy không ngừng.
Đột nhiên, Lưu Hổ cảm nhận được lỗ mũi phát nhiệt, có gì đó không đúng, vội vàng sờ lên.
Chỉ thấy lượng lớn máu mũi trào ra, nhuộm đỏ bàn tay của hắn.
Hắn kinh hãi trong lòng, đang định vội vàng đứng dậy, chợt lảo đà lảo đảo, khung cảnh trước mắt biến thành màu đen, lập tức nằm úp sấp xuống.
Trong hậu đường, chẳng biết từ lúc nào ngọn lửa đã bùng lên.
. . .
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng thở phào một hơi nhẹ nhõm, tháo mặt nạ xuống và cởi quần áo ra.
Ném vào chậu than, lập tức đốt cháy.
"Ta xưa trót tạo các ác nghiệp, đều do vô thỉ tham - sân - si ..."
Dương Phóng lẩm nhẩm đọc sinh siêu độ như thường lệ.
Bỗng nhiên!
Hắn cảm thấy cánh tay trái truyền đến cảm giác cực nóng, rồi cơn đau truyền đến.
Lập tức đưa mắt nhìn.
"Vì sao cứ mỗi lần đều là giết người xong thì mới trở về ..."
Hắn vốn còn muốn đi xem Lưu trưởng lão một chút đây.
Hiện tại xem ra, chỉ có chờ lần trở lại sau lại nói.
Nhưng nói trở lại!
Lần này thật sự là quá lâu.
...
Ở trên cánh tay của Dương Phóng vừa mới xuất hiện dấu hiệu trở về.
Đại điện tổng bộ Hắc Long quân.
Là một bầu không khí áp lực.
Đèn đuốc bùng cháy.
Mấy thị nữ thận trọng bưng nước trà lên cho cường giả của các nơi.
Người đứng đầu của mỗi một bang phái và gia tộc gần như tất cả đều đã tới đông đủ.
Đặc biệt là người đứng đầu của Kiếm tháp, Tứ Phương minh, Cảm Ứng môn, họ là những người tức giận nhất, sắc mặt mỗi người đều xám xịt.
Chuyến đi đến nơi định cư Hắc Thiết tụ, bọn họ tổn thất nặng nề nhất.
Bên trong Kiếm tháp, con gái của một vị Tháp chủ bị người tàn sát, ngay cả đại đệ tử, nhị đệ tử, tất cả đều không thể trở về.
Tứ Phương minh thì trực tiếp chết thảm tới mấy vị trưởng lão quan trọng.
Cảm Ứng môn vẫn xem như là khá tốt, chỉ tổn thất một đệ tử.
Nhưng tuyệt học của Cảm Ứng môn các nàng vốn có yêu cầu cực kỳ cao đối với thiên phú, trong một ngàn người bình thường cũng chưa chắc tìm được một người thích hợp tu luyện tâm pháp của các nàng, cho nên người của Cảm Ứng môn vốn là cực ít.
Bất kỳ một đệ tử nào cũng là một hòn ngọc quý.
Huống hồ, việc này còn dính đến Thần chủng, thế nên chuyện này càng đáng giá quan tâm hơn.
Thần chủng mà nói, từ trước đó vốn là mơ hồ, bên trong Bạch Lạc thành bọn họ còn chưa từng có người nhìn thấy, sớm biết như thế, bọn họ chắc chắn sẽ phái ra một tên cao thủ Thất phẩm tới đó để điều tra.
"Các vị, đều nghe được cả rồi chứ?"
Trong đại điện, một người đàn ông có thân thể cao lớn, trên người mặc trọng giáp màu đen uy vũ, nói với giọng nói nặng nề vang vọng nơi đây:
"Gia hỏa đã đạt được Thần chủng kia trước đó vẫn một mực không đi, mà là ẩn nấp tại nơi định cư, thẳng tới lúc Vạn Phúc thương hội di chuyển, hắn mới trà trộn vào trong thương hội, cùng đi về phía Bạch Lạc thành, không thể không nói, lá gan của tên gia hỏa này rất lớn, nếu không phải dọc đường gặp phải Tà Linh, hắn buộc phải ra tay một lần thì chỉ sợ bất luận kẻ nào cũng sẽ không nghĩ tới hắn sẽ âm thầm chạy tới Bạch Lạc thành."
"Đúng vậy, ta ở khi trên đường di chuyển, chính tai ta nghe được tiếng lôi đình (sấm) kia, chẳng qua lúc đó vội vàng chạy thoát thân, nên ta mới không dám suy nghĩ nhiều, cộng thêm bị giam ở Hắc Long quân, trong lòng ta kinh hoảng, thẳng tới trước đây không lâu mới nhớ tới việc này."
Ở bên cạnh Hội trưởng Vạn Phúc thương hội vội vàng mở miệng nói, nói với giọng nói run rẩy.
Liên tục hơn mười ngày, hắn đã trải qua đủ các loại điều tra, tâm trạng cũng thiếu chút nữa suy sụp, cộng thêm nguy cơ sinh tử mà dọc đường mang tới, rất nhiều chuyện đều đang rối tung rối mù trong đầu của hắn.
"Tổng binh đại nhân, nếu đã xác định được đối phương đã âm thầm theo tới Bạch Lạc thành, vậy thì dễ lảm ồi, tìm kiêm tất cả nạn đân chạy tới Bạch Lạc thành, ta không tin không tìm thấy hắn."
Tháp chủ Phương Đạo của Kiếm tháp cắn răng mở miệng nói.
Con gái và đại đệ tử chết đi kia là của hắn.
"Nói thì dễ dàng."
Quan Nguyệt - Phó môn chủ Thập Tự môn nhíu mày nói, "Lúc đó nạn dân chạy vào thành như tổ ong, ai biết có bao nhiêu? Hơn nữa nhân khẩu trong Bạch Lạc thành có tới mấy chục vạn, từng con phố ngõ hẻm đều rắc rối phức tạp giống như là mê cung, chỉ cần tìm bất kỳ một khu ổ chuột nào, chúng ta phải bỏ ra ít nhất nửa năm để tìm, huống hồ, tên kia cũng không phải là một người mà là một tổ chức ..."
Tổ chức Thiên Thần!
Đây là thông tin bọn họ mới biết được từ chỗ của Hắc Sơn tự.
Nếu như là một người thì còn dễ tìm.
Nhưng với một tổ chức, như vậy một khi bọn họ tìm kiếm trên phạm vi lớn, những cao thủ khác trong tổ chức của đối phương chắc chắn sẽ hỗ trợ giúp một tay.
Như vậy thì càng khó khăn hơn.
Ngoài ra, Thập Tự môn cũng không muốn chưa hiểu ra sao cả lại đi đắc tội với tổ chức này.
Cao thủ của Thập Tự môn lại không chết, cho nên không đáng để tìm cho mình cái rắc rối này.
"Dù khó khăn đi nữa thì phải làm thế nào đây? Đơn giản là chuyện muốn tìm hay không mà thôi."
Triệu Thiết Y - Phó minh chủ của Tứ Phương minh nói với giọng điệu lạnh lùng, "Những dân tị nạn có thể đi hàng ngàn dặm từ nơi định cư Hắc Thiết tụ tới đây đều là võ giả, mà bất kỳ một võ giả nào xa lạ xuất hiện ở đây thì sẽ đều thu hút sự chú ý của những người hàng xóm xung quanh, xem như đằng sau hắn có tổ chức, nhưng ta không tin trong mười mấy ngày qua hắn ngay cả một bước cũng không bước ra khỏi nhà, chỉ cần hắn đi ra ngoài vậy chắc chắn sẽ có sơ hở!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận