Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1199 - Tất cả đều chết rồi?



Chương 1199 - Tất cả đều chết rồi?




"Phụ hoàng, ngài không có sao chứ?"
Hoàn Linh quận chúa một mặt lo lắng đi tới gần Lam Vô Kỳ.
"Không có việc gì, Thần khí hoàn chỉnh kia được Lam trưởng lão mang đi."
Sự rung động trên mặt Lam Vô Kỳ còn chưa tiêu, mở miệng nói.
"Mang đi cũng tốt, dựa vào lực lượng của chúng ta căn bản không gánh nổi."
Hoàn Linh quận cháu nói.
Lam Vô Kỳ vẻ mặt phức tạp, khẽ gật đầu.
Một cái chớp mắt vừa rồi, hắn thế nhưng là thiếu chút nữa thì bị người vây công tới chết!
Đột nhiên, hắn nhìn về phía xung quanh.
Chỉ thấy những cường giả trước đó còn xuất thủ với hắn, vào lúc này sắc mặt thi nhau tái mét, giống như gặp quỷ vậy, điên cuồng rời xa nơi này.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lam Vô Kỳ giống như đang nhìn vào yêu nghiệt.
Rất hoài nghi Lam trưởng lão xuất hiện trước đó có phải là được Lam Vô Kỳ triệu hoán tới hay không?
Bọn họ chỉ sợ gặp phải Lam Vô Kỳ thanh toán nên chỉ muốn dốc sức tiến hành chạy trốn.
Nhưng cũng không ít người trong lòng giãy giụa, chủ động đi về phía bên Lam Vô Kỳ.
"Bệ hạ, ngài không có sao chứ?"
"Mảng Càn có bệ hạ trông coi, quả nhiên là phúc của chúng sinh a!"
"Đúng vậy a, nội tình Đại Nguyệt hoàng triều thâm hậu, thực sự để cho chúng ta khâm phục."
Bọn họ thay đổi sắc mặt, chủ động lấy lòng, đồng thời muốn thăm dò tình huống.
Nhưng cũng tiếc đối với lời nói của bọn họ, Lam Vô Kỳ chỉ là khẽ lắc đầu, cũng không nhiều lời.
···
Oanh động toàn bộ thiên hạ.
Chuyện ở Vô Tận Hải, trong một ngày lợi dụng một loại con đường cực nhanh truyền khắp Thiên Long vực, sau đó lấy Thiên Long vực làm trung tâm, lan truyền đi về phía các đại vực khác.
Thiên hạ lại nổi lên sóng to gió lớn một lần nữa.
Lam trưởng lão vào nửa tháng trước đã phá hủy tổng bộ Diệt Tà minh, thế mà lại xuất hiện lần nữa.
Không chỉ có như thế!
Càng là một lần hành động oanh sát hơn mười vị cường giả siêu cấp của mảng Chấn và mảng Tốn.
Ngay sau đó Ma môn cũng tổn thất nặng nề, chỉ còn lại một mình Môn chủ hốt hoảng bỏ chạy.
Tin tức vừa ra, vô số người cảm thấy rung động.
Đặc biệt là bốn thế lực lớn, sắc mặt càng khó coi, không nói một lời, đồng thời lại cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn lần này bọn họ không xuất hiện.
Bằng không đều khó mà thoát khỏi cái chết.
Sự tồn tại của Dương Phóng bây giờ đã như là một thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu của bọn họ, khiến bọn họ luôn kinh hãi, căn bản không dám rời núi một cách tùy tiện.
···
Phía nam của Thiên Long vực.
Bên trong núi hoang vô tận.
Ánh sáng lóe lên, một bóng người áo đen vô cùng chật vật xuất hiện từ trong hư không, sắc mặt trắng bệch, mái tóc dài rối tung, khóe miệng mang theo từng vệt từng vệt máu, trong miệng thì ho khan liên tục.
Hắn quay đầu nhìn lại, trong lòng cười khổ.
Ma môn lần này thực sự là tổn thất nặng nề!
Bốn vị Thái Thượng trưởng lão đi theo đều đã chết thảm toàn bộ!
Ngay sau đó nội tình cường đại nhất cũng hư hỏng hai kiện.
Một bộ cổ thi thể thần linh được bậc tiên hiền Ma môn bọn họ tế luyện vô số năm.
Một kiện khác chính là quyển trục truyền tống mà hắn vừa mới sử dụng xong.
Mỗi một loại đều để trong lòng hắn nhỏ máu.
"Lam Vô Bạch, Lam Vô Bạch, làm sao hắn lại xuất thủ một lần nữa? Tuần Thủ giả bên trong sương mù hắc ám còn chưa bắt được hắn sao?"
Ứng Thiên Hùng - Môn chủ Ma môn mở miệng tự nói với bản thân, cảm thấy vô cùng bất an.
Thân thể hắn nhoáng một cái, nhanh chóng lướt về phía núi hoang vô tận phía trước.
Ánh sáng liên tục lóe lên, hắn trực tiếp lao vào một tòa đại điện tối tăm ở sâu trong núi.
Nơi này chính là tổng bộ của Ma môn.
Địa thế hiểm trở, dễ phòng thủ khó công, quan năm được khói đen bao phủ, trên vách tường khắc họa rất nhiều Thần Ma cổ xưa có hình dáng quái dị, giương nanh múa vuốt, dáng vẻ đáng sợ.
Toàn bộ đại điện giống như một cái ma động tĩnh mịch, bên ngoài tỏa ra thâm trầm ác ý và tà ác, không ngừng hấp dẫn sự sa đọa của con người và dụ dỗ lòng ham muốn của con người.
"Môn chủ, ngươi trở về rồi? Ngươi bị thương sao? Phong Vũ Lôi Điện bốn Thái Thượng trưởng lão kia đâu rồi?"
Bên trong đại điện, một lão nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng xuất hiện ở gần Ứng Thiên Hùng.
"Tất cả đều chết rồi, cao thủ mảng Chấn, mảng Tốn được ta lôi kéo cũng không có một người nào còn sống, thiên địa tương lai tất có đại biến, nói cho môn nhân biết, lập tức thu hẹp, đừng tiếp tục mở rộng địa bàn nữa!"
Ứng Thiên Hùng nói với giọng trầm trọng, quyết đoán đúng lúc.
"Cái gì?"
Vị lão nhân kia hoảng hốt giật mình, quả thực không dám tin.
Tất cả đều chết rồi?
Đây chính là hơn hai mươi vị cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê!
Đủ để quét ngang mảng Càn một cách dễ dàng, ai có thể địch nổi?
Kết quả tất cả đều chết cả rồi?
Hắn có loại cảm giác giống như mộng ảo!
"Là Lam Vô Bạch biến mất nửa tháng kia, hắn lại xuất hiện, tình trạng của hắn còn đáng sợ hơn so với những gì chúng ta nghĩ, mọi dự đoán trước đó của chúng ta đều sai cả rồi."
Ứng Thiên Hùng sắc mặt khó coi, không giấu giếm vị Thái Thượng trưởng lão còn sót lại này, trầm giọng nói: "Ngươi lập tức truyền mệnh lệnh này xuống, ta phải đi gặp lão tổ!"
"Vâng, Môn chủ!"
Lão giả kia trong lòng rung động, không dám nhiều lời, vội vàng lui xuống.
Thân thể Ứng Thiên Hùng nhoáng một cái, lao vào nơi sâu nhất bên trong đại điện u ám
Giữa màn sương đen dày đặc, một vách đá đen khổng lồ cổ xưa hiện ra.
Trên vách đá khắc họa một bức tượng quái dị.
Bức tượng này có khuôn mặt của con người nhưng lại có ba con mắt.
P/S: Ta thích nào ... chương 10



Bạn cần đăng nhập để bình luận