Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 945 - Có một người đã chết rồi



Chương 945 - Có một người đã chết rồi




Ngạ Lang cũng không nhịn được mà cười lên, nói: "Ở dưới loại tính toán này, đừng nói chống đỡ năm ngày, theo như ta thấy, chỉ sợ ba ngày cũng khó, đúng rồi, ấn ký ngươi để lại trên người Tiêu Phóng sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ, người này thế nhưng là tinh thông độc thuật, rát dễ để hắn phát hiện ra sự khác thường."
"Yên tâm, ta Vô Thường Mê yên của ta, ngoại trừ ta và Hắc Vô Thường ra, ai cũng không phát hiện được."
Bạch Vô Thường khẽ cười nói.
"Vậy là được."
Ngạ Lang cười nói: "Nói thật ra, ngay cả ta cũng muốn tự mình xuất hiện nhìn một chút xem cái tên Tiêu Phóng kia giãy giụa như thế nào."
···
Nơi xa.
Trong khu rừng rậm rạp.
Dương Phóng vẫn đáng một đường nhanh chóng lao về phía nơi xa, chuyên chọn đường nhỏ trong rừng mà phóng đi, toàn tân thu liễm khí tức, phong bế lỗ chân lông, tốc độ không biết nhanh cỡ nào.
Giống như trước đó, hắn một đường lao ra, vẫn không gặp phải bất kỳ sự khác thường nào.
Dương Phóng cau mày lại, như cũ không thả lỏng, nhanh chóng lao đi.
Tuy nhiên đột nhiên, hắn giống như cảm ứng được cái gì, thân thể đột nhiên dừng lại.
Một đôi ánh mắt như điện, trực tiếp quét về phía trước.
Trên đỉnh một tảng đá lớn ở phía trước.
Một tăng nhân trên người khoác áo cà sa màu đỏ, thân thể cao lớn, đăng lặng lẽ ngồi ở trên tảng đá lớn, hai tay của hắn chắp tay trước ngực, râu quai nón xồm xoàm, thân thể không động đậy.
Ở bên cạnh thì dựng đứng một thanh trường đao đỏ tươi như máu, phía trên tỏa ra từng đợt từng đợt sát khí khó tả, cuộn trào như sương mù đỏ.
Khí thế khủng bố đã phong tỏa núi rừng xung quanh, khiến cho không khí cũng có loại cảm giác bị đè nén.
Hắn giống như chờ đợi đã lâu.
"A Di Đà Phật."
Tăng nhân vẫn nhắm mắt, hai tay vẫn như cũ chắp tay trước ngực, nói với giọng điệu lạnh lùng: "Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc! Thí chủ, giết người của Thiên Linh tháp ta mà muốn rời đi thì cũng không phải dễ dàng như vậy, lão nạp Huyết tăng chờ ở đây đã lâu!"
"Thiên Linh tháp!"
Dương Phóng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Bọn họ thế mà nhận được tin tức từ trước!
Tuy nhiên!
Cho dù nhận được tin tức như thế nào thì cũng không có khả năng chặn đường chính mình trước lâu như vậy?
Chính mình trên đường chạy đã phong bế lỗ chân lông, thu liếm khí tức, chuyên chọn những nơi rừng núi vắng vẻ mà chạy, những người khác làm sao có thể biết được mình đi con đường nào, thế mà có khả năng chặn đường mình từ trước!
"Không đúng, trên người của ta đã được để lại ấn ký!"
Trong lòng Dương Phóng trầm xuống.
Nếu không, đối phương không có khả năng tìm được chính mình.
Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê không phải thần!
Muốn không có gì ngồi bấm đốt ngón tay tính ra là chuyện không thể nào.
Ánh mắt Dương Phóng ngưng trọng lại, trực tiếp quét về phía thân thể của mình, đồng thời phát đọng khướu giác, cái mũi dùng sức ngửi trên thân thể ý đồ tìm ra sự khác thường.
Tuy nhiên đáng tiếc!
Ngửi một lượt, thân thể giống như cũng không có bất kỳ khác thường nào ...
···
Mặt trời xuống núi.
Tầng mây như là đám lửa cháy bao trùm ở trên không trung.
Bạch Vô Thường mặt mũi đầy vẻ lười biếng mỉm cười, đã cản một đám cao nhân của Thần Tích phường lại, mở miệng cười nói: "Tin tức Tiêu Phóng là ta bán, tuy nhiên các ngươi yên tâm, hắn bây giờ chắc chắn còn chưa ra khỏi khu rừng núi này, phương hướng hắn ở hiện tại ngay ở Thất Hồn cốc, nếu như các ngươi chạy tới kịp, có lẽ còn có thể kiếm một chén canh, nếu như tới muộn mà nói, ha ha, vậy Tiêu Phóng xem như là bị Thương Khung Thần cung và Thiên Linh tháp chia nhau xong rồi."
"Bạch Vô Thường, vì sao ngươi phải nói tin tức này cho chúng ta biết?"
Một lão giả của Thần Tích phường lạnh lùng hỏi.
"Tại sao? Có lẽ là ta cao hứng, thế nào? Đáp ứng này đã hài lòng chưa?"
Bạch Vô Thường khẽ mỉm cười nói.
Một đám cao thủ Thần Tích phường đều ngưng trọng trong lòng, nhìn chằm chằm vào Bạch Vô Thường.
Địa Phủ ...
Ngay cả tình huống đơn giản, cho dù là Thần Tích phường bọn họ cũng không muốn trêu chọc vào đám điên này.
Bởi vì cho đến tận bây giờ, Thần Tích phường cũng không biết rõ mục đích của bọn họ.
Thập Đại Diêm Quân, tên nào tên nấy đều đáng sợ, quan trọng bọn họ cực kỳ bao che cho thành viên chính thức của Địa Phủ, phàm là giết chết hoặc là làm trọng thương một người nào đó của bọn họ thì đều sẽ đạt được sự trả thù đến từ Địa Phủ!
"Được rồi, ta tin tưởng ngươi lần này!"
Vị lão giả kia âm trầm nói, "Đi!"
Một đám người nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Bạch Vô Thường trơ mắt nhìn đám người đi ngang qua bên cạnh hắn, nụ cười trên mặt càng nồng hơn, đồng thời một loại khí tức vô hình không nhìn thấy bằng mắt thường đã nhiễm vào trên người của bọn họ.
"Trò hay sắp mở màn."
Bạch Vô Thường vỗ tay cười nói.
"Ba thế lực lớn lần này sử dụng nhiều cao thủ thành danh như vậy, xem như ta thì cũng không dám đối mặt một cách tùy tiện."
Ngạ Lang đi tới từ phía sau, một mặt đầy nụ cười nồng đậm.
Bạch Vô Thường lần này thế nhưng là nói cho ba thế lực lớn biết rằng, Tiêu Phóng là Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, cũng để cho bọn họ chuẩn bị kỹ mọi thủ đoạn.
Này tương đương giống như một đợt kiểm tra được để lộ đề sớm.
Có thể tưởng tượng được, áp lực mà Dương Phóng sắp gặp phải.
"A?"
Đột nhiên, Bạch Vô Thường khẽ kêu một tiếng, nói: "Không đúng, có một người đã chết rồi, đi, đi qua xem một chút!"
Sưu!
Thân thể hắn lập tức biến mất.
"Cái gì?"
Ngạ Lang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin, nhanh chóng đuổi theo.
P/S: Ta thích nào ... chương 5



Bạn cần đăng nhập để bình luận