Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 836 - Ngươi đang làm gì?



Chương 836 - Ngươi đang làm gì?




Thạch lão nhân nhẹ nhàng phất tay, mỉm cười nói: "Thiên Long vực có diện tích rộng lớn, cực kỳ rộng lớn, ít nhất có thể lớn hơn gấp hai ba lần so với Kình Thiên vực ..."
"Dừng, không phải chỉ lớn hơn so với Kình Thiên vực một chút thôi sao?"
Dương Phóng cắt ngang lời của đối phương.
"Ai nói với ngươi là chỉ lớn hơn một chút?"
Thạch lão nhân nhíu mày, nói: "Thiên Long vực vô cùng rộng lớn, đông đảo chủng tộc, không ai có thể khẳng định lớn bao nhiêu, ta nói lớn hơn hai ba lần thì cũng chỉ là đoán, đúng rồi, ngươi dường như đạt được Huyền Âm Long trảo đi."
Hắn cẩn thận nhìn về phía Dương Phóng nói: "Bên trong Thiên Long vực bây giờ còn có Huyền Âm Ma Long nhất tộc, bọn chúng vô cùng kinh khủng, không ai dám trêu chọc, nếu như để cho bọn chúng biết ngươi có được Long trảo, bọn chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua."
"Ồ?"
Vẻ mặt Dương Phóng khẽ động, nói: "Nói tiếp đi."
"Đừng nhìn Thiên Long vực rộng lớn như vậy, nhưng Thương Khung Thần cung chúng ta vẫn là người khổng lồ danh xứng với thực, ở bên trong toàn bộ Thiên Long vực cũng có thể nói là một không hai ..."
Thạch lão nhân mỉm cười, tiếp tục giới thiệu.
Suy nghĩ của Dương Phóng sớm đã bay xa.
Bất tri bất giác một buổi chiều đã trôi qua.
Cho đến khi chạng vạng tối.
Thạch lão nhân mới vươn vai bẻ cổ bước ra khỏi đại điện.
···
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng giao mọi chuyện cho Tống Kim Luân quản lý, do Bàng Vạn Chung tiến hành hỗ trợ, chính mình thì lập tức làm chưởng quỹ vung tay, bắt đầu tăng thực lực lên.
Một mặt là năng lượng Long trảo phản hồi, cần phải nhanh chóng tiêu hóa.
Trên phương diện khác, thì là trên người còn có Hoàng Cực đan chưa luyện hóa.
Cho nên, trong khoảng thời gian tiếp theo, Dương Phóng không bước chân ra khỏi nhà mà trực tiếp trốn ở trong tổng bộ Thần Vũ tông, bắt đầu tu luyện.
Mà Thạch lão nhân ở sau khi rời khỏi chỗ của Dương Phóng thì cũng không có lập tức rời đi, đồng dạng ở trong phong tiêu hóa tâm đắc về độc thuật trong khoảng thời gian này.
Cứ như vậy, lại từng ngày trôi qua.
Trời tối vắng người.
Trăng tròn treo cao.
Vài ngày sau đó.
Cuối cùng!
Dương Phóng luyện hóa xong một viên Hoàng Cực đan cuối cùng, hai mắt lập tức mở ra, lóe lên thần quang nhàn nhạt, lộ ra vẻ vui mừng.
Sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía bảng thông tin.
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 23/260 tuổi.
Tu vi: Thánh Linh (13110/30000).
Tâm pháp: Cảm Ứng quyết viên mãn, Kim Thân quyết viên mãn, Lôi Âm Hô Hấp pháp tầng thứ sáu (2800/24000), Thánh quyết nhập môn (1500/3000), Thái Nhất Hồn quyết tầng thứ nhất (5500/6000).
···
"Tu vi từ trước đó là (10110/30000), tăng lên tới hiện tại (13110/30000), quả nhiên vẫn là phản hồi tới từ Long trảo càng nhanh hơn."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Một viên Hoàng Cực đan bây giờ cũng chỉ có thể cung cấp cho hắn 50 điểm kinh nghiệm mà thôi.
Nhưng Long trảo lại cho hắn hơn ngàn điểm phản hồi.
Này không thể tưởng tượng nổi cỡ nào!
Dương Phóng lật bàn tay một cái, lấy Long trảo được phong ấn chồng chất kia ra ngoài lần nữa, ánh mắt ngưng trọng.
Long trảo này từ khi học được khôn ngoan, hiện tại đến cùng đã đến được cảnh giới nào, ngay cả hắn cũng không được rõ ràng.
Thứ này đúng là giống như bom hẹn giờ.
Không biết lúc nào sẽ cắn cho mình một phát.
"Xem ra Long hồn này cũng đã học xong phương pháp Cẩu đạo rồi."
Đáng tiếc có sự bảo vệ của Long trảo, hán cũng không cách nào chủ động bắt được Long hồn ở bên trong.
Đủ loại công kích đánh vào trên đó đều sẽ bị Long trảo bắn ra, giống như là một cái mai rùa dày vậy.
Dương Phóng không thể không thầm than.
Ô ô ô ···
Đột nhiên, bên trong gian phòng đột nhiên vang lên một trận gió hú kỳ lạ, cực kỳ đột ngột.
Giống như có một cơn gió lạnh đang thổi vào phòng thông qua cửa sổ.
Dương Phóng nhướng mày, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng ngưng trọng.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn rõ ràng cảm nhận được một loại cảm giác bị người nhìn trộm cực kỳ mãnh liệt cách đó không xa có, thật giống như có thứ gì đó đang âm thầm quan sát chính mình vậy.
Nhưng theo hắn ngẩng đầu lên, loại cảm giác bị thăm dò này lập tức biến mất.
"Lại là chuyện quỷ dị sao?"
Dương Phóng tự hỏi trong lòng.
Từ sau chuyện lần trước, chính mình dường như cứ mỗi một lần cường đại lên đều sẽ gặp phải một số sự việc quỷ dị.
Đột nhiên.
Dương Phóng quay đầu lại, ánh mắt hơi co rụt lại, trong nháy mắt rơi vào trên gương đồng cách đó không xa.
Chỉ thấy bên trong gương đồng mờ nhạt.
Vào lúc này rõ ràng là đang phản chiếu hình ảnh của mình.
Chỉ có điều hình ảnh phản chiếu vào lúc này lại có vẻ cực kỳ cổ quái.
Thật giống như có được sinh mệnh riêng vậy, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, nhếch miệng lên lộ ra nụ cười thần bí mà quái dị.
Sắc mặt Dương Phóng trầm xuống, lại thờ ơ, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía chính mình ở trong gương.
Như thể mọi thứ vẫn diễn ra bình thường trong mắt hắn vậy.
Nhưng 'Dương Phóng' trong gương, lại nở ra nụ cười càng nồng đậm hơn, càng khiếp người hơn, ngay cả một đôi mắt cũng dần dần biến thành màu đỏ sậm.
Thậm chí, vào lúc này hắn còn giơ bàn tay chậm rãi quẹt lên tấm gương trước mặt.
Giống như đang vung phù văn quỷ dị gì đó.
"Ngươi đang làm gì?"
Dương Phóng nói với giọng điệu hờ hững, nhìn về phía tấm gương.
'Dương Phóng' trong gương, hơi ngẩn ra, nụ cười trên mặt chậm rãi tắt dần, rất nhanh đã bình thường trở lại, không động đậy.
Dương Phóng cau mày lại, chăm chú nhìn vào mặt kính trước mắt.
Răng rắc!
Hắn cong ngón búng ra, toàn bộ mặt kính lập tức nổ tung, hóa thành mảnh vỡ.
Dương Phóng lạnh lùng nhìn tất cả những gì đang diễn ra, sau khi xác nhận không có sự khác thường nào thì lại tiếp tục ngồi xếp bằng xuống, không rảnh để ý.
Như thể mọi chuyện diễn ra vừa rồi chỉ là một tình tiết nhỏ.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.



Bạn cần đăng nhập để bình luận