Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 809 - Rời khỏi Hoàng thành



Chương 809 - Rời khỏi Hoàng thành




"Ngươi có thể không tin, tuy nhiên lúc ngươi bị bắt, đừng có bán những người khác là được rồi."
Thạch Tỉnh Nghiêm nói với giọng nói lạnh lùng, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường rồi nói:
"Còn có năm phút nữa, năm phút cuối cùng này trôi qua, chính là thời gian cho lần xuyên không tiếp theo đến, những gì đã nói ta cũng đã nói hết rồi, tiếp theo nếu như mọi người cảm thấy bản thân mình ngưu bức ở thế giới bên kia, cảm thấy mình có thể nhúng ta vào chuyện lệnh bài Thần quốc, vậy xem như ta không nói gì, mọi người tan họp đi."
Trong lòng mọi người sôi trào mãnh liệt, xôn xao từng cái ý nghĩ.
Không bao lâu sau bắt đầu đứng dậy, lục đục rời khỏi phòng.
Hai mắt Thạch Tỉnh Nghiêm híp mắt lại, nhìn về phía mọi người, trong lòng cảm nhận được áp lực không nói nên lời.
Chức vị tổng đội trưởng này làm tới quá mệt mỏi, ngay cả quyền sát phạt cơ bản cũng không có ...
···
Bên trong gian phòng.
Thời gian trôi qua từng giây một.
Dương Phóng ngồi xếp bằng, lặng lẽ nhìn vào cánh tay của mình, cuối cùng, cảm giác quen thuộc truyền đến lần nữa.
Hắn lập tức ngửa đầu nằm xuống, ánh sáng trước mắt nhanh chóng biến thành màu đen.
···
Trong bất tri bất giác, tuyết lớn lại rơi xuống.
Bông tuyết chồng chất trên từng cành cây thô to, gió lạnh rít gào, vù vù rung động.
Trời tối đen như mực.
Giống như là bị bảo phủ bởi nước mực nồng đậm vậy.
Một chiếc xe ngựa màu xám đen đang chậm rãi đi trong tuyết, bên trong có một lò than nhỏ, tỏa ra làn khói nhẹ lượn lờ, làm cho bên trong xe ngựa trở nên ấm áp.
Trên người Dương Phóng mặc một bộ trường bào màu xanh đen, mái tóc đen buông xõa, đôi mắt bình thản, thuận tay cầm một ly rượu nóng và lặng lẽ nếm thử.
Ở đối diện hắn.
Thì là Tào Văn Liệt người mặc một chiếc áo bông màu đỏ, khuôn mặt vương vức để bộ râu ngắn.
Hắn thuận tay vén rèm xe lên, nhìn bóng đêm dày đặc cùng tuyết bay, cảm khái nói: "Cuối cùng đã ra khỏi thành, tiếp theo ngươi chuẩn bị đi nơi nào?"
Trước đó khi Dương Phóng vừa xuyên không tới thì tìm được đối phương.
Sau đó dưới sự sắp xếp của Tào Văn Liệt, gần như không cần tốn quá nhiều sức đã gọi mở cửa thành, ngồi xe ngựa rời khỏi Hoàng thành.
"Tạm thời còn chưa nghĩ ra, có lẽ sẽ ở chỗ này thêm một đoạn thời gian."
Dương Phóng bình tĩnh trả lời, cũng không nói ra lời nói thật.
"Cũng được, dù sao lấy tu vi của ngươi, chỉ cần không gặp phải Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê thì chắc sẽ không có người nào có thể ngăn cản được ngươi!"
Tào Văn Liệt lập tức gật đầu.
Chợt nhớ tới một chuyện, mở miệng cười nói: "Đúng rồi, trước đó ngươi dường như ủy thác số một tuyên bố nhiệm vụ, đi tìm người giúp đỡ một số đồng hương của ngươi tại Bắc vực, nhiệm vụ này không biết bây giờ đã hoàn thành chưa? Ngươi còn cần người không?"
Hắn một mặt ân cần nhìn về phía Dương Phóng.
"Làm sao? Ngươi cũng muốn tới đó sao?"
Trong lòng Dương Phóng hơi động, nhìn về phía Tào Văn Liệt.
"Đúng vậy, gần đya ta cũng cần một số Hắc Ngọc linh dược."
Tào Văn Liệt ngượng ngùng cười một tiếng.
Tình huống của Hoàng thất bây giờ càng ngày càng trở nên quỷ dị, ban đầu mỗi tháng đều sẽ cung ứng Hoàng Cực đan, nhưng cho đến bây giờ lại không thấy phát tới, hắn khó tránh khỏi có hơi luống cuống, cho nên muốn kiếm được Hắc Ngọc linh dược, tìm người luyện chế.
"Ngươi muốn nhận chưa chắc không thể, có điều ngươi cần phải biết mấy người đồng hương của ta hiện tại đang bị Thương Khung Thần cung truy sát, ngươi nên suy nghĩ rõ ràng."
Dương Phóng mở miệng nói, nhìn thật sâu về phía Tào Văn Liệt.
"Thương Khung Thần cung?"
Tào Văn Liệt thay đổi sắc mặt.
Một lát sau.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Chỉ cần cứu mấy người đồng hương kia của ngươi ra là được, lại không cần có xung đột chính diện với Thương Khung Thần cung, vậy ta có thể thử một lần."
Hắn có thể sống đến lúc này, tự nhiên cũng có chút bản lĩnh, bằng không, sớm đã bị Bàng Vạn Chung dẫn người giết chết ở tổng bộ Cửu U rồi.
Năng lực khác không có nhưng nói tới năng lực chạy trốn thì tuyệt đối có thể nói là xuất sắc.
Cho nên, ở dưới điều kiện không phát sinh xung đột chính diện với Thương Khung Thần cung, hắn chắc là có thể cứu ra được một số người.
"Vậy là được, chỉ cần ngươi bằng lòng, ta không có ý kiến."
Dương Phóng mỉm cười, lật bàn tay một cái, xuất hiện hai gốc Hắc Ngọc linh dược tỏa ra ánh sáng thần dị được hắn tùy ý đưa cho Tào Văn Liệt.
Có thể nhân tiện mượn một chút lực, Dương Phóng đương nhiên sẽ không để ý tới.
Bằng không, nếu như chuyện đều để cho bản thân hắn đi làm thì sớm muộn cũng có một ngày sẽ bị đám người Trình Thiên Dã phát hiện ra sự khác thường, nhưng bây giờ thì tốt, những người xuất hiện mỗi lần đều khác nhau.
Này mang đến cho đám người Trình Thiên Dã một loại ảo giác, cao thủ bên trong tổ chức Thiên Thần nhiều như mây.
"Đây là hai gốc, sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ lại đưa thêm cho ngươi hai gốc nữa."
Dương Phóng nói một cách bình thản.
Hai mắt Tào Văn Liệt lóe lên, lập tức cầm lấy Hắc Ngọc linh dược vào tay, phân biệt cẩn thận.
"Dược tốt!!"
Hắn rất ngạc nhiên mà nói.
Loại Hắc Ngọc linh dược cấp bậc này, cho dù là ở Hoàng thất thì cũng không thấy nhiều, tuyệt đối là chân chính cực phẩm!
Số mười ba này đến cùng là lấy được ở đâu?
Trong lòng hắn càng cảm thấy tò mò hơn về thân phận của Dương Phóng.
Xe ngựa tiếp tục tiến lên trong màn đêm.
Gió lạnh chói tai, tuyết lớn trôi nổi.
Tào Văn Liệt cũng không có chờ lâu, ở sau khi đưa Dương Phóng ra khỏi thành không xa, thân ảnh nhoáng lên một cái, chẳng mấy chốc đã lao ra khỏi xe, biến mất không thấy gì nữa.
P/S: Ta thích nào ... chương 5



Bạn cần đăng nhập để bình luận