Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 694: Ngô Thiên Thành

Thái tử không chê hắn già, cho hắn đãi ngộ cực kỳ hậu đãi, lúc này mới để cho hắn cách xa thời gian liếm máu trên lưỡi đao.
Nghĩ đến việc mình mới tìm được linh điền cho Thái tử cách đây không lâu, hắn không khỏi mỉm cười.
Chỗ linh điền kia thật đúng là trước đây chưa từng gặp!
Sự phì nhiêu của đất là ngoài sức tưởng tượng.
Tỷ lệ thành dược cao tới tám thành.
Có chỗ linh điền này, từ đó về sau đãi ngộ của bọn họ những cường giả Thánh Linh cảnh này còn muốn cao hơn một bậc!
Ít nhất Hoàng Cực đan mỗi tháng đều sẽ được tăng lên một nửa.
Nói không chừng thương thế của hắn cũng có thể dần dần dưỡng tốt.
Nhìn vào lòng bàn tay trắng toát của mình, hắn khẽ mỉm cười.
Đôi bàn tay này thế nhưng là đã quá lâu chưa từng giết người.
"Ngô quản sự, đã đến sòng bạc rồi."
Bên ngoài truyền đến giọng nói của người phu xe.
"Dừng xe."
Ngô Thiên Thành thản nhiên nói.
"Vâng, Ngô quản sự."
Xe ngựa lặng lẽ dừng lại.
Bên ngoài sòng bạc, từ chưởng quỹ cho đến tất cả tiểu nhị cung kính chờ đợi đã lâu, trên mặt đầy vẻ nịnh nọt, tràn đầy nịnh bợ nhìn về phía Ngô Thiên Thành.
Ngoại trừ bọn họ ra còn có chủ bang phái phụ trách sòng bạc nơi này cùng với thành viên cốt cán của bang phái hắn, tất cả đều có mặt ở đây.
"Ngô quản sự, ngài đã tới."
Công Tôn Vân - Bang chủ Thiết Kiếm bang phụ trách sòng bạc nơi này mở miệng cười nịnh nọt nói.
"Ừm, tới chơi một chút."
Ngô Thiên Thành chắp hai tay sau lưng.
"Được, hoan nghênh, hoan nghênh."
Công Tôn Vân vội vàng cười nói.
Bất kể địa vị của Ngô Thiên Thành ở phủ Thái tử như thế nào, chỉ riêng thân phận cường giả Thánh Linh cảnh cũng đã làm cho hắn không tiếc bất cứ giá nào để mà đi nịnh bợ.
...
"Là hắn sao?"
Ở quán trà cách đó không xa, Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, nhìn về phía Ngô Thiên Thành vừa mới đi xuống xe ngựa.
"Đúng vậy, chính là hắn, hắn là người của Thái tử, là hắn ép chúng ta làm như vậy."
Người Địa Hành tộc kia vô cùng hoảng sợ, sớm đã bị Dương Phóng dùng kịch độc khống chế, mở miệng nói.
Dương Phóng lạnh lùng nhìn về phía đối phương.
Đánh giá theo dáng người của hắn, hẳn là người trước kia lôi kéo chính mình.
Sau lần lôi kéo chính mình trước đó không thành, Dược điền chính mình để lại ngoài thành đã bị người nhổ tận gốc.
Không nghĩ tới lần này lại là hắn!
Dương Phóng thuận tay ném hai văn tiền, đeo một tấm mặt nạ màu đỏ lên, đứng dậy, thân hình đột nhiên lão ra trực tiếp lao nhanh thẳng về phía chỗ của Ngô Thiên Thành.
···
Ngô Thiên Thành một mặt hài lòng, trong lòng cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Tuổi lớn rồi, hắn đặc biệt thích loại cảm giác được người vây quanh này, cảm giác như sao quanh trăng sáng, có lẽ là vì hoài niệm thời tuổi trẻ của hắn.
Lúc đang đi, đột nhiên, Ngô Thiên Thành biến sắc, giật cả mình, vội vàng nhanh chóng quay đầu lại.
Một vệt bóng đen giống như thiểm điệm, trong nháy mắt lao tới gần, tung ra một quyền.
"Người nào? !"
Ngô Thiên Thành lộ ra vẻ kinh dị, mở miệng kêu to, vội vàng liều lĩnh vung cánh tay trực tiếp chộp về phía Dương Phóng.
Tất cả mọi người bên cạnh đều giật mình, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Ầm!
Âm thanh trầm đục.
Vừa đối mặt, khúc cánh tay ngăn cản kia của Ngô Thiên Thành lập tức nổ tung, xương cốt gãy từng tấc một, trong miệng thì phọt ra máu tươi, thân thể bay ngược ra đằng sau, còn chưa chờ hắn rơi xuống đất, bóng đen đã lao tới lại tung ra thêm một quyền nữa.
Ầm!
Lần này là một quyền nện trực tiếp vào mi tâm của hắn.
Lực lượng kinh khủng trong nháy mắt xé rách chân khí hộ thể của hắn, lập tức đánh nổ tung mi tâm của hắn, toàn bộ cái đầu giống như quả dưa hấu, lập tức nổ tung.
Thi thể không đầu lập tức bay ngược, hung hăng rơi đập vào bên trong sòng bạc, chấn vỡ mấy cái bàn trong đó.
Một chiêu qua đi, bóng đen xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất ở nơi này.
Chỉ còn lại Công Tôn Vân và một đám cao thủ Thiết Kiếm bang , mặt mũi tràn đầy sự hoảng sợ, không dám tin.
"Giết người!"
"Người tới đây mau!"
···
Cả con phố trở nên hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều náo động.
Đặc biệt là Công Tôn Vân - Bang chủ Thiết Kiếm bang và thành viên trong bang, tất cả đều run lẩy bẩy, thân thể thiếu chút nữa mềm nhũn tới phải nằm trên mặt đất.
Xong.
Ngô Thiên Thành chết ở sòng bạc của bọn họ!
Một khi truy tra xuống, chính là tai họa ngập trời!
···
Phủ Thái tử.
Tường sân tĩnh mịch, lớp lớp thay phiên.
Cường giả bên trong như mây, cao thủ đông đảo.
Từ ba năm trước sau khi được Hoàng đế Đại Uyên giao nhiệm vụ trấn giữ Bắc vực, Thái tử đã lôi kéo được quá nhiều cường giả, đều là những hạng người có thanh danh hiển hách trong giang hồ.
Có thể nói, trong ba năm ngắn ngủi, vị Thái tử này đã trưởng thành rất nhiều.
Giờ phút này.
Trong gian phòng với những ngọn nến lung linh.
Thái tử Đại Uyên trên người mặc một bộ trường bào trắng sạch sẽ, ngũ quan anh tuấn, rất tuấn lãng, trên trường bào được thêu lên hình con rồng bốn chân, trông rất ung dung mà sang trọng.
Ở đối diện hắn thì là một bóng người mặc trường bào màu tím, trông tuổi tác không lớn, khoảng chừng ba mươi tuổi, một mặt mỉm cười, lại có thể ngang vai ngang vế với Thái tử.
Càng quan trọng hơn chính là, tất cả cao thủ bên cạnh Thái tử lại không một ai dám có ý kiến gì.
Dường như sớm đã thành thói quen.
"Viên huynh yên tâm, chuyện Hoàng Cực đan ta sẽ nghĩ biện pháp, thực không dám giấu giếm, trước đây không lâu, ta vừa tìm được một chỗ Linh điện rất tốt, Hắc Ngọc linh dược thành dược có tỷ lệ cao tới tám thành."
Thái tử mở miệng nói với giọng điệu bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận