Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 451: Gặp lại Trần Thi Nghiên

Nơi xa có thể nhìn thấy rất nhiều người treo đồ trắng ở trước cửa, tiền giấy tung bay tán loạn.
Chiến đấu ở tiền tuyến quả nhiên còn nghiêm trọng hơn so với trong sự tưởng tượng của hắn.
Ở sau khi Dương Phóng lặng yên quan sát, đột nhiên, mí mắt hắn nhẩy một cái, vẻ mặt sợ run.
Gần như hoài nghi mình nhìn nhầm.
Sau đó hắn lại nhìn chăm chú cẩn thận lần nữa, trong lòng giật mình.
Trần Thi Nghiên?
Lại có thể gặp được nàng ta?
Có điều, làm sao nàng ta lại rơi vào loại kết cục này!
Chỉ thấy cách đó không xa, một bóng người quần áo trên người rách rưới, khuôn mặt đầu bù tóc rối, chống một cây gậy trúc đi ở trên đường phố, vô cùng cẩn thận, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, giống như nhìn thấy người nào cũng cảm thấy nguy hiểm.
Giữa gương mặt nàng ta đã không còn chút tự tin nào như trước đây.
Thật giống như gặp phải đả kích lớn lao nào đó.
Cả người ngơ ngơ ngác ngác.
"Trần Thi Nghiên trước đó từ trước đến nay đều ở cùng một chỗ với Nhậm Quân và Trình Thiên Dã, chẳng lẽ bọn họ có chuyện gì xảy ra rồi?"
Dương Phóng suy nghĩ.
Một thiếu nữ như vậy lại biến trở thành như thế này?
"Tiêu huynh đệ, dược liệu ngài muốn mua đã gói kỹ, tổng cộng bốn trăm hai mươi lượng."
Chưởng quỹ lấy một cái bao rất lớn ra, đặt vào trên quầy hàng, nở ra nụ cười tươi.
"Được!"
Dương Phóng lấy bạc ra trả tiền, nhấc bao lên, quay người rời đi.
. . .
Bên trong Nam Sơn thành.
Đường phố ảm đạm.
Ở một khu vực trống trải.
"Gâu!"
"Gâu!"
"Gâu!"
Bảy tám con chó dữ to lớn, nhe răng trợn mắt bộ mặt dữ tợn đang sủa điên cuồng xung quanh Trần Thi Nghiên.
Trần Thi Nghiên cắn chặt môi, cần gậy trúc trong tay, chậm rãi lui về phía bức tường ở một bên, cảnh giác nhìn những con chó dữ to lớn này.
Bỗng nhiên, một con chó dữ màu đen trong đó đột nhiên lao ra, nhe cái miệng đầy răng sắc nhọn và lao về phía phương hướng Trần Thi Nghiên.
Ầm!
Trần Thi Nghiên đánh ra một cậy, hung hăng đập vào trên đầu chó của nó.
Ngao ô!
Con chó dữ màu đen kêu lên thê thảm, lập tức bay ra bên ngoài, thân thể giống như bao tải rách hung hăng rơi đập vào nơi xa, thân thể co quắp, sùi ra bọt mép, chỉ còn sức hít thở.
Những con chó dữ còn lại giống như bị kích thích, liên tục nhanh chóng lao tới, tiếng chó sủa điếc ta hung hăng táp về phía Trần Thi Nghiên.
Trần Thi Nghiên nhanh chóng vung gậy trúc trong tay, bóng hình lấp lóe, tưng gậy đập vào trên đầu từng con chó, phanh phanh rung động.
Một con rồi lại một con chó dữ bị nàng ta đập đến phát ra tiếng rú thảm, thân thể bay ngược, thi nhau rơi đập vào nơi xa.
Chỉ còn lại vài con chó dữ, vội vàng không dám tiếp tục tới gần, ô ô rung động rồi nhanh chóng rời xa.
Mắt thấy đã xua tan đám chó dữ, Trần Thi Nghiên lập tức thầm thở phào.
Nàng ta cắn răng một cái, nhanh chóng lao tới, nắm lấy thi thể một con chó dữ, đi về phía phương hướng nơi xa.
Từ cái ngày hôm đó thoát khỏi sự truy sát của quái vật, nàng ta đã có liên tục mấy ngày ăn không ngon.
Không nghĩ tới vừa mới vào thành chưa được bao lâu lại bị một đám chó dữ tiến cận.
Vào lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lấy thi thể ác khuyển ăn cho đỡ đói.
. . .
Trong một ngôi miếu hoang tàn đổ nát.
Trần Thi Nghiên vẻ mặt ngơ ngác, mắt thấy thịt chó đang từ từ nướng trên trên đống lửa, một giọt nước mắt không khỏi từ khóe mắt lần nữa chảy xuống.
Nàng ta nhẹ nhàng lao đi nước mắt, lộ ra vẻ kiên cường, lấy thịt chó nướng ra khỏi lửa, hung hăng xé một cái đùi chó nướng vàng óng xuống, bắt đầu gặm ăn mà không thèm để ý tới hình tượng.
Cách đó không xa.
Dương Phóng lặng lẽ quan sát, nhất thời không nói gì.
Một lát sau.
Hắn từ trong ngực lấy ra một túi tiền, nhẹ nhàng ước lượng, bên trong chất đầy rất nhiều thỏi bạc và Kim Diệp tử, ước chừng khoảng hai trăm lượng, rồi ném thẳng về phía Trần Thi Nghiên.
Lạch cạch!
Túi tiền rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Chuẩn xác không sai rơi vào gần chỗ Trần Thi Nghiên, một vài bạc vụn lăn ra ngoài trước.
Trần Thi Nghiên đang cắm đầu gặm ăn, vẻ mặt khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, sau đó vội vàng đứng dậy, vội vàng quan sát bốn phương tám hướng giống như gặp được cứu binh gì đó vậy.
"Ai? Là vị tiền bối nào ở đây? Tại sao ngươi phải giúp ... giúp ta?"
Nàng ta vội vàng hỏi thăm.
Tuy nhiên xung quanh trống rỗng.
Không có bất kỳ câu trả lời nào.
Cũng không thấy bất kỳ bóng người nào.
Trần Thi Nghiên vội vàng nhanh chóng lao ra khỏi miếu hoang, nhưng sau khi lao ra bên ngoài thì cũng không thấy bất kỳ bóng người nào, thần sắc không thể không biến ảo, lập tức chạy trở về nhặt túi tiền trên mặt đất lên tiến hành kiểm tra.
Túi bạc nặng trĩu.
Bạc, vàng tất cả đều có.
Số lượng nhiều!
Đối với nàng bây giờ mà nói thì tuyệt đối có thể giải quyết nhu cầu cấp bách.
Nhưng người này là ai mà có thể ném ra nhiều vàng bạc như vậy?
Trần Thi Nghiên lập tức ngẩng đầu lên lần nữa, mở miệng nói với bốn phương tám hướng, "Ngươi rốt cuộc là ai? Là người Himalaya sao? Còn xin ngươi nhanh cứu Nhậm đội trưởng và Trình đội trưởng ..."
Xung quanh vẫn không có bất kỳ câu trả lời nào.
Nơi xa.
Dương Phóng lặng lẽ đứng nhìn Trần Thi Nghiên một lần cuối cùng, sau đó không thể không khẽ lắc đầu.
Quả nhiên Nhậm Quân và Trình Thiên Dã đã xảy ra chuyện.
Tuy nhiên!
Muốn giúp nàng cứu người ở tại Bạch Trạch vực này, nói nghe thì dễ vậy sao?
Hắn nhiều nhất chỉ có thể cam đoan Trần Thi Nghiên ở bên này không có việc gì, về phần người ở những nơi khác là có tâm nhưng không có sức.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận