Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 645: Đồ chết tiệt, lừa ta thật thê thảm.

"Còn chưa, nhưng một khi phát động bí pháp, kinh mạch chắc chắn sẽ đứt từng khúc, sẽ rơi vào bên trong trạng thái suy yếu lâu dài, hắn rất có thể đã bị bắt."
Người tới nói.
"Xem như bị bắt thì cũng không có gì, số hai mươi bốn chỉ là thành viên vòng ngoài của chúng ta, còn chưa chính thức thông qua khảo hạch, đối với tổng bộ chúng ta hắn cũng không biết được bao nhiêu, cho dù bị người khác ép hỏi thì cũng không hỏi ra bất kỳ chuyện gì, chỉ là đề mục khảo hạch mà số một để lại ở chỗ số hai mươi bốn, nếu như số hai mươi bốn chết thảm, đề mục này xem như bỏ đi."
Số chín nói.
Số ba và số sáu ở trước mặt, hai mặt nhìn nhau.
"Số hai mươi bốn cuối cùng qua lại ở đâu?"
Số ba hỏi thăm.
"Một mực ở gần Nguyên Dương thành!"
Số mười ba nói.
"Tìm hắn trước đi!"
Số ba mở miệng.
"Được, ta tự mình đi tới đó đi."
Số mười ba gật đầu.
"Nguyên Dương thành có Bàng Vạn Chung trấn thủ, ngươi cần phải coi chừng."
Số ba mở miệng.
"Yên tâm, nếu như ta không chủ động lộ diện, hắn cũng không phát hiện được ta!"
Số mười ba khẽ cười, thân thể nhoáng một cái, lập tức lao nhanh về phía nơi xa.
···
Trong lòng núi trống trải.
Cực kỳ rộng lớn.
Trên mặt đất, mấy người Địa Hành tộc lưu thủ ở chỗ này tất cả đều rơi vào trạng thái hôn mê, nằm trên mặt đất không động đậy.
Hoắc Khâu mặt không biểu tình, mở miệng nói ra: "Giáo chủ Nguyên Linh giáo, có thể giao Hoắc Thiên Đình cho ta được chưa?"
"Không vội, ta còn có vấn đề khác muốn hỏi một chút."
Dương Phóng mở miệng nói: "Trước đây không lâu Hoắc Thiên Đình từng tự mình đồng ý với ta, muốn nói cho ta biết phương pháp hóa giải sương mù hắc ám, bây giờ không có khả năng không tính a?"
Hoắc Khâu nhướng mày, lắc đầu nói: "Ngươi không cần hỏi hắn, hắn hơn phân nửa là đang lừa ngươi."
"Lừa ta?"
Dương Phóng kinh hãi.
"Đúng vậy, loại phương pháp này ngay cả ta và phụ thân của hắn đều không đạt được, hắn lại có thể lấy ra từ nơi nào? Cửu U sao? Chỉ sợ cho dù gia nhập vào Cửu U thì cũng phải mất thời gian rất lâu mới được truyền."
Hoắc Khâu nói.
Dương Phóng không cam lòng, lập tức hỏi Hoắc Thiên Đình đang ở trạng thái đờ đẫn.
Một lát sau.
Hắn tức giận đến mức suýt chút nữa không nhịn được muốn dùng một chưởng vỗ chết Hoắc Thiên Đình.
"Hoắc huynh đệ, ngay cả ngươi cũng không có loại phương pháp này?"
Hắn nhìn về phía Hoắc Khâu lần nữa.
"Đúng vậy, ta không rõ ràng Hoắc Thiên Đình nói với ngươi những gì, nhưng theo ta được biết, sương mù hắc ám xâm nhập vào cơ thể người cũng không có dễ dàng như vậy, bình thường chỉ có ở vào thời điểm trăng tròn thì mới là thời điểm sương mù hắc ám nặng nhất, những thời điểm khác trên cơ bản không có việc gì, ta đột phá tới Thánh Linh cảnh đến nay đã hai mươi lăm năm, không phải cũng không có việc gì sao?"
Hoắc Khâu nói.
Trong lòng Dương Phóng trầm xuống, lập tức hiểu được.
Hoắc Thiên Đình trước đó quả nhiên đang phóng đại!
Hơn nữa!
Bên Tứ hoàng tử kia cũng đang cố ý phóng đại câu nói này.
Tâm cơ thật sâu!
"Nhưng ta nghe nói một số cao thủ Thánh Linh cảnh cường đại, dường như có những điều 'đáng ngại (không xác định)' xảy ra với họ, điều này chẳng lẽ không liên quan gì đến sương mù hắc ám sao?"
Dương Phóng hỏi thăm.
Hoắc Khâu lập tức lộ ra vẻ mặt cổ quái, nói: "Thánh Linh cảnh cường đại quả thực sẽ có 'đáng ngại', có điều, các hạ cảm thấy phải tới loại trình độ gì mới tính cường đại?"
"Có ý tứ gì?"
"Ý là cái này có ảnh hưởng đối với cao thủ Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê, đối với chúng ta những Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê này thì có ảnh hưởng cực kỳ nhỏ bé, tổi thiểu trong 25 năm qua ta còn chưa gặp phải bất kỳ cái gì gọi là đáng ngại (không xác định)"
Hoắc Khâu trả lời.
"Như vậy sao?"
Dương Phóng nhíu mày.
Bằng cách này, tất cả dường như chỉ là một đợt sợ bóng sợ gió mà thôi.
"Ngươi không có lừa ta đó chứ?"
"Các hạ tự mình hỏi Hoắc Thiên Đình một chút còn không hiểu sao?"
Hoắc Khâu nói.
Hoắc Thiên Đình bây giờ bị Tiêu Hồn thủy khống chế lại, chính là thời điểm nói lời nói thật, không cần biết hỏi ra vấn đề gì, đều sẽ trả lời thành thật.
Dương Phóng lập tức hỏi vấn đề vừa rồi một lần nữa.
Quả nhiên!
Câu trả lời của Hoắc Khâu gần giống như câu trả lời của Hoắc Thiên Đình.
Dương Phóng lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
"Đồ chết tiệt, lừa ta thật thê thảm."
Hắn thầm mắng một tiếng, thuận tay ném thân thể cho Hoắc Thiên Đình, nói: "Hoắc huynh đệ, người ta đã đưa cho ngươi, nếu như không còn chuyện gì khác, ngươi không ngại thì rời đi đi."
Như là đã biết chẳng qua chỉ là một trận sợ bóng sợ gió, hắn không còn cần thiết phải hỏi thêm nữa.
Càng không cần thiết phải để cho Hoắc Khâu ở lại quan sát.
Dù sao hắn đã hạ độc làm choáng váng một số người của Địa Hành tộc đóng giữ ở chỗ này.
Tự mình muốn đi thì có thể mượn nhờ lực lượng của bọn họ bất cứ lúc nào.
Hoắc Khâu nhận lấy Hoắc Thiên Đình, khẽ gật đầu một cái, nói: "Đã như vậy, vậy tại hạ liền cáo từ!"
Thân thể của hắn bộc phát ra ánh sáng đen quỷ dị, bắt đầu chậm rãi chìm xuống, giống như chìm vào trong nước, trong nháy mắt biến mất tại đây.
Dương Phóng nhắm mắt lặng lẽ cảm nhận một lát.
Sau khi xác định Hoắc Khâu đã đi xa, mới mở hai mắt ra lần nữa.
"Địa Tâm Ma hỏa ..."
Hắn thì thào trong miệng.
Lật bàn tay một cái, Cửu U Thiên Ma kim đen nhánh xuất hiện, trên người hắn lóe ra từng đợt khí tức quỷ dị khó tả.
Chỉ cần Chiến giáp được đúc lại, chiến lực của mình chắc chắn có thể trèo cao thêm một tầng lầu!
Đến lúc đó, thần linh không ra, ai cũng đừng hòng phá hỏng Chiến giáp này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận