Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 4: Nó không tới giết ta?

...
Hắn lại đi đi lại lại trong phòng.
Bản thân mình có thể quay trở về lần nữa không?
Trịnh Phương Hoa đã quay trở lại như thế nào?
Ở vào lúc hắn đang cau mày suy nghĩ thì đột nhiên ánh sáng trước mắt hắn vặn vẹo, thần bí và mơ hồ.
Sau đó một bức màn ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện.
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 21/32 tuổi.
Tu vi: Chưa vào phẩm (20/30).
Tâm pháp: Dương Viêm quyết nhập môn (6/100).
Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm nhập môn (18/100).
Tư chất: Hỏng bét cực độ (1/5).
. . .
Bảng điều khiển?
Một mẩu thông tin nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn.
"Đây là một bảng thành thạo, chỉ cần luyện tập võ kỹ là có thể gia tăng độ thành thạo, mà cứ mỗi lần độ thành thạo gia tăng một điểm, võ kỹ lập tức sẽ tiến lên một chút?"
Dương Phóng lộ ra sắc mặt khác thường.
Chẳng mấy chốc, một số thông tin vụn vụn vặt vặt liên quan tới Dương Viêm quyết và Tật Phong Thập Tam kiếm bắt đầu xuất hiện trong tâm trí hắn.
Tên của hai môn công pháp này mặc dù bá khí, nhưng ở bên trong khu dân cư rộng lớn này lại là công pháp rất bình thường.
Không có đặc điểm nào có thể nói.
Càng quan trọng hơn chính là, độ thành thạo này chỉ có tác dụng đối với võ kỹ, không có tác dụng gì đối với loại tâm pháp.
Nói theo một cách khác, Dương Viêm quyết của hắn chỉ có thể dựa vào bản thân tu luyện từng chút một.
A!
Ngay vào lúc Dương Phóng đang âm thầm lo lắng, đột nhiên, màn đêm bên ngoài lập tức truyền tới một tiếng kêu đau đớn thảm thiết, khàn cả giọng, như thể cách hắn chỉ có khoảng cách mấy chục mét mà thôi.
Dương Phóng giật nảy cả mình.
Tà Linh?
Hắn ta vô cùng sợ hãi và nhanh chóng lùi lại.
Trong bóng tối dày đặc, dường như có tiếng gió vang lên.
Lại giống như là tiếng thở hổn hển của một con thú.
Ở sau khi tiếng hét thảm thiết vừa mới phát ra chưa được bao lâu, tiếng hét thảm thiết thứ hai, thứ ba chẳng mấy chốc đã truyền tới.
A! A. . .
Mỗi lúc một gần hơn.
Lần gần nhất vang lên ngay bên cạnh Dương Phóng, tiếng hét thê thảm dị thường, giống như thể gặp phải chuyện vô cùng đáng sợ trước khi chết vậy.
Lần này quả tim của Dương Phóng gần như muốn nhảy ra ngoài, hắn vội vàng trốn vào gầm giường, vừa run vừa sợ.
Hắn giống như đã đoán trước được số phận của mình.
Tà Linh kia đang hoạt động trong khu vực hắn ở, lập tức muốn xông vào chính nơi này của mình?
Tuy nhiên, theo thời gian dần trôi qua.
Ở bên trong gian phòng của hắn thế nhưng là không có bất kỳ động tĩnh nào.
Dương Phóng cảm thấy lo lắng và có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình, nghe như từng tiếng trống vang lên vậy.
Loại dày vò này thực sự là thống khổ quá mức.
Hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn, nhỡ đâu Tà Linh kia đứng ở trước giường của hắn thì hắn nên làm cái gì?
Trong lòng chua xót, hắn nằm ở gầm giường thấp thỏm chờ đợi.
Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua.
Trong lúc bất tri bất giác, tiếng gà gáy bên ngoài vang lên, dường như trời đã sáng.
Lá gan của Dương Phóng cuối cùng cũng lớn hơn một chút, hắn đưa đầu ra ngoài và nhìn về phía phần còn lại của gian phòng mờ tối.
Trong gian phòng trống rỗng, cũng không nhìn thấy dấu vết của con Tà Linh kia.
"Nó không tới giết ta?"
Dương Phóng còn cảm thấy lo lắng, tới lúc này còn chưa hoàn toàn lắng xuống.
Tiếng hét thảm thiết gần đây nhất là ở gian phòng ngay bên cạnh gian phòng của chính mình.
Hắn cho rằng mình không thể thoát khỏi tai họa này.
Đột nhiên, Dương Phóng nhìn vào một thanh kiếm rỉ sét trên tường.
Thanh kiếm rỉ sét này là hắn bỏ ra tám mươi văn tiền mà mua được từ một quầy hàng trên phố, kiếm rỉ lốm đốm, lưỡi kiếm ở cả hai bên đã bị rỗ, mặc dù đã được hắn mài lại nhưng nó vẫn có vẻ cũ nát.
Hắn bò ra khỏi gầm giường, cầm lấy thanh kiếm rỉ sét, lui vào trong góc, cắn răng một cái bắt đầu thử tu luyện Tật Phong Thập Tam kiếm ở trong phòng.
Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng phải tìm cách tự bảo vệ mình trước cái đã.
Tiếng gà gáy bên ngoài mỗi lúc một nhiều hơn.
Sắc trời vốn mờ tối thì giờ cũng bắt đầu chuyển sáng dần cho đến khi mặt trời mọc hẳn.
Xa xa có tiếng nghị luận ầm ĩ, hình như đã có rất nhiều người bước ra ngoài, từ giọng nói và ngữ điệu của bọn họ cũng có thể đoán được, tất cả mọi người đều tràn đầy kinh hãi.
Dương Phóng cuối cùng cũng ngừng luyện kiếm, thở hổn hển và nhìn vào bảng điều khiển trước mặt.
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 21/32 tuổi.
Tu vi: Chưa vào phẩm (20/30).
Tâm pháp: Dương Viêm quyết nhập môn (6/100).
Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm nhập môn (30/100).
Tư chất: Hỏng bét cực độ (1/5)
. . .
Mất khoảng hai giờ để luyện tập.
Tiến độ của Tật Phong Thập Tam kiếm từ (18/100) trở thành (30/100), bình quân mất khoảng bảy hoặc tám phút để hoàn thành một lần luyện tập.
Mặc dù tu vi còn là chưa vào phẩm, nhưng hắn lại cảm nhận được năng lực phản ứng và tốc độ của mình đều tăng lên rất nhiều.
Loại cảm giác này giống như... luyện Độc Cô Cửu kiếm mà không có nội lực vậy, mặc dù chiêu thức mềm mại, nhưng thắng ở phản ứng tương đối nhanh.
Nhịp tim của Dương Phóng nhảy lên thình thịch, hắn trở nên bạo dạn hơn và nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Gian phòng của hắn cực kỳ đơn sơ, bên ngoài cũng không có sân, cho nên có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài một cách dễ dàng.
Chỉ thấy có rất nhiều người tụ tập bên ngoài, đang bàn luận sôi nổi.
"Chết rồi, đều đã chết rồi, tối hôm qua ở khu này chết hơn ba mươi người!"
"Hơn ba mươi người? Thật là đáng sợ!"
"Đó là cái thứ tà vật gì a, cứ tiếp tục như vậy thì chịu sao được!!"
"Tà vật kia vô cùng xảo trá, mấy ngày trước còn hoạt động ở khu phố phía đông, không ngờ đêm nay lại trực tiếp đến khu phố phía tây, đúng là khiến cho người ta khó lòng đề phòng ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận