Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 936 - Cổ Tâm lão quái



Chương 936 - Cổ Tâm lão quái




Lão tổ Diệp gia đột nhiên nhìn về phía gia chủ của Diệp gia, ngưng giọng nói: "Đừng quyên, kiếm pháp này rất có thể là vị tiền bối kia chỉ điểm, không được sự đồng ý của hắn mà tự ý truyền bộ kiếm pháp sau cải tiến này ra, nhỡ đâu làm cho đối phương tức giận ..."
Gia chủ Diệp gia thầm giật mình, gật đầu liên tục.
"Không sai! Không được truyền."
Lão tổ Diệp gia nhẹ nhàng thở hắn ra một hơi nói: "Ban đầu ta còn đang lo lắng, chuyện thi đấu võ giữa ba nhà, nhưng bây giờ dường như cũng không cần phải lo lắng như vậy."
Diệp Huyền có loại kiếm pháp quỷ dị này, cho dù không đoạt được hạng nhất thì cũng chưa chắc đã là hạng cuối!
···
Ngày hôm sau.
Bắc các Tứ Phương các.
"Còn chưa có tin tức gì về Thẩm các chủ sao?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Đúng vậy, Tiêu trưởng lão, Các chủ đến bây giờ còn chưa trở về."
Một vị đệ tử cung kính nói.
Không phải là có chuyện gì xảy ra rồi chứ?
Dương Phóng suy nghĩ trong lòng.
Nhưng Thẩm Lăng Tâm có thực lực Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, muốn giết nàng chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Dương Phóng trở về chỗ ở một lần nữa.
Vào lúc đêm khuya.
Hắn tiếp tục cảm ngộ Kiếm đạo của mình, đồng thời đang tu luyện Nhuyễn kiếm trong tay.
Đột nhiên!
Động tác của hắn dừng lại, nghe được động tĩnh nhỏ bé, một đôi ánh mắt đột nhiên nhìn về phía bên ngoài, sau đó thu hồi Nhuyễn kiếm, thân thể nhoáng lên xuất hiện khu vực sân trước.
Ở sân trước.
Một bóng người từ trên tường rơi xuống, toàn thân là máu tươi, vừa rơi xuống thì thất tha thất thể, nhanh chóng tiến vào sâu trong viện tử.
"Thẩm các chủ?"
Dương Phóng nhướng mày.
"Tiêu ... Tiêu trưởng lão, nhanh dẫn ta đi, Phủ Thành chủ cấu kết với mảng Khôn, mau dẫn ta trở về Bắc các."
Thẩm Lăng Tâm khó khăn mở miệng, khóe miệng và mũi tất cả đều đang chảy máu.
Một mảnh máu tươi rơi xuống đều có lượng lớn trùng nhủ màu đen rơi xuống, lít nha lít nhít, nhúc nhích không ngừng trên mặt đất, trông mà giật cả mình.
Dương Phóng ngưng trọng trong lòng.
Chuyện hắn lo lắng nhất quả nhiên xảy ra.
Thẩm Lăng Tâm bị thương!
Còn chạy tới chỗ của chính mình?
Mình ngược lại là có thể mang nàng tiến về Bắc các, tuy nhiên cha con Liễu Tiên Quyền được mình giấu ở sâu trong trạch viện thì nên làm thế nào?
Thẩm Lăng Tâm một đường trốn tới, chắc chắn đã để lại nhiều vết tích cực kỳ rõ ràng.
Một khi mình rời đi, cha con Liễu Tiên Quyền chắc chắn sẽ chết thảm!
"Tiêu trưởng lão, nhanh dẫn ta đi!"
Thẩm Lăng Tâm khó khăn mở miệng lần nữa, nhanh chóng nhào về phía Dương Phóng.
"Không còn kịp rồi."
Dương Phóng nói với giọng đạm mạc.
Thẩm Lăng Tâm trong lòng giật mình, vội vàng nhanh chóng quay đầu lại.
Chỉ thấy trong sân, tàn ảnh lóe lên, xuất hiện bóng người cực kỳ quỷ dị, trên người mặc trường bào màu xanh lục, trên dưới quanh người tràn ngập từng đợt khí tức quỷ dị không giống bình thường, sắc mặt trắng nõn, ánh mắt yêu dị, vừa tới đã đưa ánh mắt thăm dò về phía Dương Phóng, ngạc nhiên nói:
"A, còn có cao thủ khác?"
Hắn cười ha ha, nói: "Tuy nhiên không sao, một tên hai tên không tính là gì, nơi này cũng không tệ lắm, vừa đúng là nơi thích hợp để chôn xương các ngươi, chôn hai người các ngươi cùng vào một chỗ, thật đúng không thể tốt hơn!!"
···
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trong sân, trên mặt là nụ cười tươi, trên đầu là mái tóc màu xanh, trán và má đều có lít nha lít nhít hình xăm màu xanh lam với các hình dạng khác nhau.
Không chỉ có như thế.
Ở trên người của đối phương còn có một cỗ khí tức cổ quái cực kỳ khó ngửi.
Thật giống như tiếp súc với một số chất độc trong thời gian dài vậy.
Cho dù là Dương Phóng thì cũng không nhịn được mà khẽ nhíu mày.
Tu vi của người này cũng ở Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê!
"Tiêu trưởng lão, hắn là Cổ Tâm lão quái của mảng Khôn, nhanh, nhanh dẫn ta đi."
Thẩm Lăng Tâm vẻ mặt trắng bệch, khóe miệng tiếp tục chảy máu.
Từng con từng con trùng màu đen quỷ dị không ngừng nhỏ xuống từ bên trong miệng của nàng, lít nha lít nhít, trông mà giật cả mình.
Dương Phóng không hề bị lay động, giống như không nghe thấy vậy, trong miệng nhịn không được mà thở dài, tiếng thở dài vang vọng trong toàn bộ sân.
"Cần gì chứ? Ta chỉ muốn thành thành thật thật ẩn cư ở đây, mảng Càn cũng được, mảng Khôn cũng thế, với ta không có bất kỳ liên quan nào, ngươi cần gì phỉa ép ta? Ta chỉ muốn làm người bình thường, chẳng lẽ cũng có lỗi sao?"
"Người bình thường?"
Bóng người áo bào xanh lục trước mắt đột nhiên nở nụ cười, giống như nghe được một trò cười chưa bao giờ được nghe thấy, nói: "Thật thú vị, thực lực của ngươi mạnh như vậy mà còn muốn làm người bình thường? Vậy vì sao ngươi không tự phế võ công đi? Hơn nữa, tối nay biết bí mật của Phủ Thành chủ thì đây cũng không phải là chuyện ngươi muốn làm người bình thường là có thể làm được, tối nay ngươi ngoại trừ chết đi thì đã không còn con đường nào khác."
"Thật sao?"
Dương Phóng nói với giọng điệu rất nhỏ, tiếp tục than nhẹ: "Thiện tai thiện tai."
Trong miệng hắn lại lập tức niệm lên phật kinh.
"Tiểu tử, cố làm ra vẻ bí ẩn, ở trước mặt Cổ Tâm lão quái ta vậy mà cũng dám giả vờ giả vịt, ta xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào!"
Cổ Tâm lão quái đột nhiên phát ra một tiếng cười quỷ dị, tiếng cười giống như sét đánh, hai bàn tay to gầy đột nhiên khép lại.
Ầm một tiếng, chuyện làm cho người ta phải dựng tóc gáy xảy ra.
Lấy Dương Phóng làm trung tâm, trong phạm vi mười mấy mét, toàn bộ mặt đất tất cả đều nhúc nhích nhanh chóng, xuất hiện từng con côn trùng quỷ dị màu đen, lít nha lít nhít, đang nhúc nhích điên cuồng, phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, tràn ngập mùi hôi thối.
Sau đó tất cả đám côn trùng đều lập tức hò hét về phía thân thể của Dương Phóng.
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận