Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 186: Đã tìm được đủ dược liệu chưa?

Trên đường trở về, Dương Phóng âm thầm líu lưỡi.
Chu trưởng lão này rất hợp khẩu vị của hắn.
Không giống với Vương Đông Lai mà hắn gặp phải trước đó lấy tiền mà không chịu làm việc cho đàng hoàng.
Chu trưởng lão người ta không chỉ không làm mà hơn nữa còn làm tới rất đàng hoàng.
Không biết xảy ra biến cố gì, người ta trước tiên đều báo tin cho đệ tử của mình.
"Tiền này tiêu là đáng giá."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Phùng Tiểu Vũ cũng âm thầm thở phào, nói: "Sư huynh, tiếp theo thật sẽ có người ép chúng ta phải xuống núi sao?"
"Chắc chắn là sẽ có, tuy nhiên sư tôn đã lên tiếng rồi cứ dựa theo những gì sư tối nói mà làm là được rồi."
Dương Phóng nói.
Phùng Tiểu Vũ trịnh trọng gật đầu.
Hai người tách nhau ra trở về nơi ở của mình.
Không có gì bất ngờ xảy ra.
Vào buổi chiều.
Người của đại trưởng lão quả nhiên bắt đầu gõ cửa lần lượt từng phòng.
"Sư đệ, sư tôn các ngươi hôm nay còn chưa báo tin cho các ngươi rằng hôm nay các ngươi phải xuống dưới núi trấn thủ sao?"
Ở bên ngoài cửa, một tên cao thủ Lục phẩm nhìn chằm chằm lên Dương Phóng, mở miệng hỏi.
"Không có a, ta gần đây đau đầu tới phát sốt, đã lâu lắm rồi chưa gặp được sư tôn."
Dương Phóng nói câu trả lời.
Cao thủ Lục phẩm kia nhíu mày lại, nói: "Vậy để ta nói cho ngươi biết đi, sư tôn các ngươi ở trong quá trình bốc thăm, bốc được người đầu tiên, cho nên hôm nay các ngươi cần phải xuống núi để trấn thủ sản nghiệp."
"Nhưng ta đâu có biết a."
Dương Phóng mờ mịt nói.
Cao thủ Lục phẩm kia trầm giọng nói: "Vậy ta bây giờ báo tin cho ngươi rồi đó, ngươi tranh thủ thu thập một chút đi."
"A, vậy ta phải đi hỏi sư tôn ta một chút trước đã a."
Dương Phóng nói.
"Tùy ngươi, xem như ngươi hỏi cũng sẽ là cùng một cái kết quả như vậy!"
Cao thủ Lục phẩm kia lạnh lùng đáp lại một câu rồi dẫn người đi tới gõ cửa phòng của người khác.
Cứ như vậy, từng đệ tử của Chu trưởng lão đều lần lượt được gõ mở cửa phòng.
Đáp án của mỗi người gần như đều không khác nhau là mấy.
Hoặc là mắc bệnh.
Hoặc là đang giả ngu giả ngơ.
Còn có người căn bản không ở trong phòng.
Làm cho cao thủ Lục phẩm kia tức tới sắc mặt tái mét, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào khác.
Hắn đành phải tạm thời trở về, báo cáo tình huống này cho sư tôn nhà mình.
. . .
Màn đêm buông xuống.
Khắp nơi đều im phăng phắc.
Trong rừng cây rậm rạp.
Một bóng người lén la lén lút lặng lẽ chui ra khỏi hố một lần nữa, thân hình lắc lư kêu răng rắc, đột nhiên cao thêm ba centimet.
Sau khi Cự Thạch công đạt tới cảnh giới đại thành viên mãn, Dương Phóng có thể khống chế chiều cao của mình một cách dễ dàng hơn.
Hắn mặc vào trên người một cái áo choàng màu đen, đổi lấy một tấm mặt nạ ác quỷ màu đỏ, dùng tảng đá lớn che chắn lại cửa hang một lần nữa rồi đi về phía Trình Thiên Dã.
. . .
Trong gian phòng mờ tối.
Ngọn đèn dầu lập lòe.
Trình Thiên Dã vuốt ve trường đao và thở dài một mình.
Ai chưa từng có giấc mộng sông hồ?
Ai không muốn khoái ý ân cừu?
Chỉ là thiên hạ hỗn loạn, lòng người phức tạp, cuộc sống vốn đã vô cùng khó khăn rồi thì còn nghĩ gì đến những chuyện khác nữa.
"Không có triều đình, không có chính quyền thì nơi này giống như một cái xã hội hỗn loạn thời nguyên thủy vậy."
Mạnh được yếu thua!
Mặc dù Bạch Lạc thành có tù, có bộ khoái, nhưng đó là nhà tù của Phủ Thành chủ, bộ khoái của Phủ thành chủ quản lại chỉ quản được một phần nhỏ người, không quản được phần lớn người.
Nghe người ta nói, Phủ Thành chủ Bạch Lạc thành trước kia là do một cái gia tộc họ Hứa xây dựng nên.
Về sau Hứa gia ở trong một lần hỗn loạn thiếu chút nữa thì bị diệt, Phủ Thành chủ từ đó trở về sau cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Hơn nữa thế giới này hắn từng tìm hiểu một cách cẩn thận.
Dường như căn bản không có triều đình.
Có chỉ là từng tòa thành trì cách xa nhau tới mấy ngàn dặm, giống như những nơi định cư siêu cỡ bị cô lập.
Hô!
Bỗng nhiên ngọn đèn trong phòng lắc lư, chập chờn sáng tối.
Trên mặt Trình Thiên Dã lộ vẻ giật nảy mình, sau đó thì nghe thấy tiếng đẩy cửa đi vào, đột nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy cửa phòng từ từ mở ra.
Một bóng đen vạm vỡ xuất hiện ở bên ngoài cửa phòng của hắn.
Cao lớn kinh người, một mực ngăn lại cửa phòng.
Trên mặt đeo một tấm mặt nạ màu dỏ, dưới ánh đèn trông có vẻ hết sức đáng sợ.
...
"Ngươi!"
Tròng mắt Trình Thiên Dã co rụt lại, cơ bắp trên dưới toàn thân được kéo căng ra, trong lòng kinh ngạc nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào bóng người trước mặt.
Đây không phải Thông Thiên giáo chủ?
Thân hình thật to cao đen hôi!
"Ngươi là ai?"
"Đã tìm được đủ dược liệu chưa?"
Dương Phóng hỏi với giọng nói khàn khàn.
Trình Thiên Dã hít sâu một hơi, nội tâm rung động.
Là tổ chức Thiên Thần!
Chỉ là, đây là thành viên khác của bọn họ?
"Tìm được rồi, tìm được đầy đủ rồi, ngay cả ba trăm lượng bạc cũng đã chuẩn bị xong."
Trình Thiên Dã miệng khô môi xôn xao, thả trường đao trong tay xuống, vội vàng mở miệng nói.
Dương Phóng đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy bên trong bao xuất hiện mấy chục gốc dược liệu lít nha lít nhít, màu xanh màu đỏ đều có khác biệt.
Ngoài ra còn có ban trăm lượng bạc vụn.
Dương Phóng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó thờ ơ lạnh lùng gật đầu, nói với giọng nói khàn khàn: "Các ngươi muốn giải quyết người nào? Ta chỉ có thể xuất thủ một lần, cực hạn ở vào Thất phẩm sơ kỳ cho đến trung kỳ!"
"Được, được, chúng ta chính là muốn bí mật giết chết Thiếu chủ Bạch gia của Thập Tự môn, Bạch Thành Phong!"
Trịnh Thiên Dã mừng rỡ, nói: "Hơn nữa tu vi của hắn cũng không cao, chỉ có Thất phẩm sơ kỳ, tin tưởng bằng hữu chắc hẳn là có thể giải quyết được."
"Hắc hắc. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận