Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 857 - Hắn là ai?



Chương 857 - Hắn là ai?




Dương Phóng cười lạnh nói: "Ta cũng không dám trông cậy vào ngươi."
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào số một, sau đó hỏi thăm một số vấn đề khác.
Số một biết gì nói nấy, nói hết tất cả những gì hắn biết ra một lần.
Cuối cùng Dương Phóng lạnh lùng nói: "Để lại chiếc nhẫn trên người ngươi, ngươi đi đi, sau này vĩnh viễn đừng liên hệ nữa!"
Hắn không muốn có bất kỳ liên quan nào với số một nữa.
Nếu không phải mình có được Thần chủng, vậy chắc chắn sẽ bị đối phương trồng Thần nhãn vào trong người, đến lúc đó sẽ xảy ra cái gì vậy ai cũng không biết được.
Số một miệng đầy máu, một mặt cười khổ, cuối cùng tháo chiếc nhẫn ở ngón tay trái của chính mình xuống, ném cho Dương Phóng, nói: "Khư Thần cung ở Tây Lăng tiểu trấn, mấy ngày nay chắc là thời gian mở ra, ngươi nếu như đi tới, không bằng đi tới sớm, còn nữa, bên trong chiếc nhẫn đó của ta, còn có không ít phân tích đối với thành viên của Địa Phủ, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú thì có thể xem."
Hắn chậm rãi quay người rời khỏi nơi này.
Ánh mắt Dương Phóng thâm thúy nhìn chăm chú vào thân thể đối phương, không nói một lời.
Những gì trải qua tối nay thật là không thể nào tưởng tượng nổi.
Nếu không phải đối phương bị phản phệ trọng thương, chỉ sợ cũng tuyệt không dễ nói chuyện như vậy.
Bốn viên Thần chủng lại nằm ngoài phán đoán của hắn.
...
Giữa trưa hôm sau, nắng chói chang.
Toàn bộ Tây Lăng tiểu trấn trở nên vô cùng náo nhiệt.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã tập trung không biết bao nhiêu nhân sĩ giang hồ và cao thủ của triều đình.
Ngày nào cũng có tiếng vó ngựa vang lên, âm thanh cộc cộc, bụi tung mù mịt.
Bên ngoài tiểu trấn.
Dương Phóng trên người vẫn mặc trường bào màu xanh, mặt không biểu tình, giống như có tâm sự, cau mày, đi về phía tiểu trấn.
"Thật là nhiều người?"
Liễu Vân hai mắt liếc nhìn.
Dương Phóng vẫn không nói một lời nào, tâm sự nặng nề.
Giống như thể không nhìn thấy cũng không nghe thấy bất cứ điều gì.
Trong đầu của hắn cho tới nay vẫn là chuyện đã trải qua vào tối ngày hôm qua.
Mỗi một chuyện nhớ tới đều khiến cho hắn bởi đó mà sợ hãi.
Trong lúc đi đường, đột nhiên trước mặt truyền đến một tiếng rống trầm thấp kinh khủng, giống như có một con thú khổng lồ nào đó đang hung hăng lao tới, gây nên từng trận kinh hô, đám người hỗn loạn.
Mặc Lân thú bị hoảng sợ, mọi người nhanh tránh ra!
"Không nên làm thương tổn đến con Mặc Lân thú đó, nó là tọa kỵ của Thương Khung Thần cung!"
···
Chỉ thấy một con cự thú to khủng khiếp khác thường, toàn thân phủ đầy vảy, hung hăng xông tới phía trước, với đôi mắt đỏ rực, lao nhanh trên đường phố.
Rất nhiều nhân sĩ giang hồ đều lần lượt kêu lên và nhanh chóng tránh đi.
Một số người không kịp tránh né đều bị nó va trúng, phát ra tiếng kêu thảm, đứt gân gãy xương bay tứ tung ra ngoài.
Con thú khổng lồ chạy băng băng mà tới, không hề tránh né đám đông, thật giống như thể tất cả mọi người đều là rơm rạ vậy.
Mắt thấy sắp lao tới Dương Phóng, Dương Phóng đột nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt lạnh lùng.
"Cút!"
Ầm!
Lôi âm ép xuống rất thấp, phối hợp với kỹ xảo Đại Thiệt Thiên Long âm, gần như lập tức chui vào trong đầu của con thú này, khiến cho nó đang chạy bang bang mà tới lập tức phát ra tiếng kêu thảm, một lát mới ngã xuống đất, ầm một tiếng, đập mạnh vào một bên, run lẩy bẩy, kêu lên thảm thiết.
Dương Phóng nhìn cũng chẳng thèm nhìn nó, lập tức từ cách đó không xa đi tới.
···
Toàn bộ con phố trở nên hỗn loạn.
Bụi đất tung bay.
Không ít nhân sĩ giang hồ bị va chạm thi nhau ôm lấy cánh tay, cái chân bị gãy mà kêu rên thống khổ.
Một số người tránh nhanh hơn thì thi nhau lộ ra vẻ giật mình.
Từng cặp mắt nhanh chóng đổ dồn vào trên người Dương Phóng.
Lúc Lôi âm phối hợp với Đại Diệt Thiên Long âm, được Dương Phóng cố tình che đậy, cho nên mọi người căn bản không phán đoán ra sự tồn tại của Lôi âm, chỉ cho rằng Âm Ba công của Dương Phóng cao thâm mới dẫn tới con dị thú kia ngã nhào xuống đất.
"Cao thủ, lại một cao thủ tới!"
"Hắn là ai? Thế mà đả thương Mặc Lân thú của Thương Khung Thần cung!"
"Nhìn dáng vẻ của hắn giống như chưa bao giờ nhìn thấy."
Rất nhiều người bàn tán ở đằng xa.
Dương Phóng hoàn toàn không để ý đến, trong lòng tiếp tục suy nghĩ đến chuyện trước đó, bước đi về phía trước.
Hắn chuẩn bị tiếp theo ở lại trong tiểu trấn, một phương diện âm thầm tu luyện Thánh quyết, một phương diện khác tìm hiểu một số tin tức liên quan tới Khư Thần cung.
Tình huống của Khư Thần cung bây giờ còn chưa biết, hắn cũng không muốn vừa tới đã dính vào, nhưng nếu khoảng cách xa, lại không cách nào kịp thời nắm bắt được tin tức hữu dụng, cho nên chỉ có thể chạy tới đây trước.
Đúng lúc này.
Đám người đằng trước tách ra, liên tục mấy bóng người từ đằng trước nhanh chóng chạy tới.
Sau khi phát hiện con Mặc Lân thú bị thương ngã xuống đất, một nữ tử mặc trang phục màu đỏ trong đó vẻ mặt lập tức thay đổi, vội vàng nhanh chóng lao đến.
"Tiểu Hắc!"
"Lại là hắn!"
Trước mặt nữ tử ăn mặc sang trọng, một thanh niên với đôi mắt hẹp dài và khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía Dương Phóng.
Tối hôm qua hắn khắc sâu ấn tượng đối với Dương Phóng.
Kiếm Âm công của hắn hô lên, vậy mà không có bất kỳ hiệu quả nào đối với người này.
Không chỉ có như vậy, ở vào lúc người này hóa giải Kiếm Âm công của hắn cũng cực kỳ cổ quái, chỉ cần phất tay một cái, Kiếm Âm công của hắn đã tan thành mây khói.
"Hắn là ai?"
Một người đàn ông to cao vạm vỡ cao khoảng ba mét ở bên cạnh, lạnh lùng mở miệng hỏi.
Một đôi mắt sáng ngời có thần, giống như thần đăng vậy, nhìn về phía Dương Phóng.
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận