Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1216 - Nửa dưới thi thể là thuộc về Lôi Tôn!



Chương 1216 - Nửa dưới thi thể là thuộc về Lôi Tôn!




Bất tri bất giác, một khoảng thời gian đã lại trôi qua.
Đi sâu vào tối thiểu mấy vạn mét.
Ba người Dương Phóng đều không thể không dừng bước chân lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Con đường phía trước bị ngăn cách, xuất hiện một mảng lớn khói đen, tràn ngập nguy cơ to lớn, dường như có một đôi mắt đáng sợ nào đó đang quan sát bọn họ từ sâu trong màn sương đen, lộ ra một cỗ khí tức lạnh lẽo.
Cả ba người họ đều cảm nhận được nguy cơ nồng đậm.
Bỗng nhiên!
Ầm ầm!
Một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ lập tức phun ra ngoài từ khu vực phía trước, mênh mông cuồn cuộn, cát bay đá chạy, lập tức bao phủ về phía của mọi người.
Ba người Dương Phóng đều biến sắc, ngay lập tức nhanh chóng lùi lại.
"Tiểu bối phương nào dám quấy rầy ta nghỉ ngơi?"
Một giọng nói to lớn và lạnh lùng lập tức vang lên, đinh tai nhức óc, với những dao động cực kỳ dữ dội.
"Ngươi là ai?"
Thiên Yêu Vương quát.
"Ta là ai, ta là ai, ta là ai ..."
Giọng nói to lớn lạnh lùng kia dần dần lộ ra vẻ nghi hoặc, trong miệng không ngừng lặp lại câu nói này.
Giống như hoàn toàn không nhớ được gì.
Một lát sau.
Hắn đột nhiên phát ra tiếng gào thét đáng sợ.
"Ta là Chúa Tể giả của mảnh thế giới này!"
Ầm!
Toàn bộ không gian đều đang rung chuyển, khí tức đáng sợ, khói đen cuộn trào.
Khí tức so với vừa rồi mãnh liệt hơn mười lần.
Ba người Dương Phóng lại rung động trong lòng, cho dù khoảng cách rất xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được làn da thịt đau nhói.
Vương giả!
Đây tuyệt đối là có chiến lực Vương giả!
Tuy nhiên!
Sau khi giọng nói kia vang lên, chẳng mấy chốc lại bắt đầu bình tĩnh lại, ngay cả khí tức như sóng cả quay cuồng cũng bắt đầu nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thật giống như vừa rồi không có gì xảy ra vậy.
Đại trưởng lão thay đổi sắc mặt, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cái ý nghĩ cực kỳ đáng sợ.
"Ta đã biết, là hắn, này hơn phân nửa là lão tổ mà Tuần Thủ giả muốn phục sinh, ý thức của đối phương còn chưa hoàn toàn khôi phục, đang ở trong hỗn loạn."
"Cái gì?"
Dương Phóng, Thiên Yêu Vương đều giật nảy cả mình.
Tuần Thủ giả muốn phục sinh lão tổ?
Còn chưa phục sinh mà đã có được chiến lực của Vương giả!
Nếu như phục sinh lại thì còn đến đâu?
Khó trách Tuần Thủ giả vẫn muốn phục sinh đối phương?
Khói đen đằng trước đang nhanh chóng tản ra, giống như bị tiếng gào thét vừa rồi của đối phương có chỗ chấn nát.
"Đối phương không có hoàn toàn khôi phục, đây chính là cơ hội của chúng ta, có lẽ phía trước thật tồn tại lối ra, đi!"
Thiên Yêu Vương nhe răng cười một tiếng, lập tức lao về phía trước.
Dương Phóng và Đại trưởng lão cũng đều không nói gì thêm, lướt theo ngay đằng sau.
Chẳng mấy chốc, bọn họ lại thay đổi sắc mặt.
Chỉ thấy thiên địa đằng trước, lít nha lít nhít, xuất hiện hơn mười cỗ thi thể cổ xưa, đều không ngoại lệ, tất cả đều treo lơ lửng trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng đỏ tươi, nhắm mắt lại, một luồng năng lượng mạnh mẽ từ những thi thể này không ngừng tuôn ra tỏa ra bên ngoài.
Sau đó, tất cả tinh khí đều tập trung về phía chiếc quan tài cổ màu máu ở chính giữa.
Chiếc quan tài cổ màu máu to lớn không gì sánh được.
Nó dài khoảng mười bảy mười tám mét, dày đặc những phù văn màu máu, máu đỏ tươi chảy ra và có một loại năng lực chấn nhiếp lòng người.
Vào lúc này, trong quan tài máu không ngừng vang lên những tiếng thì thào.
"Ta là ai, ta là ai, ta là ai ..."
"Thi thể thần linh, còn có ... thi thể đại năng viễn cổ!"
Thiên Yêu Vương vẻ mặt rung động, không thể tưởng tượng nổi.
Có hơn mười cỗ thi thể cổ xưa treo trước mắt, mỗi cái đều có nguồn gốc to lớn.
Một số thuộc về các vị thần cách rất xa.
Có thì là những đại năng danh tiếng lẫy lừng.
Tuần Thủ giả đã sử dụng các thủ đoạn kinh thiên để lấy những xác chết này, bố trí thành đại trận, lấy thi nuôi thi, dùng tinh khí của bọn họ đến để nuôi dưỡng quan tài máu ở giữa.
Thâm chí trên mặt đất còn có hơn mười bộ xương khô đang nằm ở đó.
Chắc là những thi thể đã bị hút khô từ trước.
Đột nhiên, ánh mắt Dương Phóng giật mình, giữa rất nhiều thi thể cổ xưa treo lơ lửng trên không trung, hắn phát hiện một thi thể chỉ còn nửa người dưới, lông đen rậm rạp, cực kỳ khổng lồ, treo lơ lửng trên không trung.
Chỉ có điều đại trận thôn phệ cỗ thi thể đó lại vô cùng yếu ớt.
Thi thể khác đều đang bị rút tinh khí ra bên ngoài liên tục không ngừng.
Duy chỉ có thi thể đó là không động đậy, giống như miễn dịch với mọi lực lượng vậy.
Dương Phóng thay đổi sắc mặt, đột nhiên cảm nhận được vòng xoáy sáu màu run run một trận.
Sau đó!
Soạt!
Một chiếc quan tài đồng cổ cực lớn hung hăng lao ra khỏi vòng xoáy sáu màu, sau đó hóa thành một luồng sáng, nhanh chóng lao về phía nửa thân dưới của thi thể.
Nửa thân dưới của thi thể tựa hồ cảm ứng được cái gì, cũng đột nhiên chấn động kịch liệt, ầm một tiếng, bộc phát ra khí tức vô cùng đáng sợ.
Nắp quan tài của chiếc quan tài bằng đồng cổ đột nhiên được mở ra, vô số sương máu từ bên trong phun ra ngoài, mênh mông cuồn cuộn bao phủ về phía nửa dưới của thi thể.
Giống như bắt đầu một phản ứng dây chuyền.
Quan tài đẫm máu cách đó không xa cũng đột nhiên chấn động, từ bên trong truyền ra một tiếng gào thét kinh khủng.
"Làm càn!"
Ầm ầm!
Một bàn tay to màu máu huyễn hóa mà ra, trực tiếp chộp thẳng về phía quan tài đồng cổ.
Dương Phóng giật mình.
"Nửa dưới thi thể là thuộc về Lôi Tôn!"
Hắn quả thực không dám tin.
Tuần Thủ giả thế mà không biết đào ra một nửa thi thể của Lôi Tôn từ chỗ nào, treo ở nơi đó và hấp thu tinh khí?
"Lôi Tôn!"
Đại trưởng lão cũng giật mình.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.



Bạn cần đăng nhập để bình luận