Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1195 - Rút lui, nhanh rút lui về sau!



Chương 1195 - Rút lui, nhanh rút lui về sau!




···
Những phương hướng khác.
Chiến đấu nổ ra đinh tai nhức óc, cực kỳ hỗn loạn.
Tuy rằng mảng Càn lần này tới cũng có mấy vị cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê, tuy nhiên phần lớn đều là không chung cổng với nhà khác, trong lúc chiến đấu ác liệt, chẳng mấy chốc gặp phải sự đánh lén tới từ cường giả mảng Chấn, mảng Tốn, đều lộ ra vẻ mặt giật mình.
"Là các ngươi!"
"Các ngươi không phải mảng Càn!"
"Là Ma môn mang các ngươi đến? Ứng Thiên Hùng, ngươi dám cấu kết với mảng khối khác!"
Những cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê riêng lẻ này thi nhau mở miệng quát lớn.
Đằng sau trận chiến của mọi người.
Ứng Thiên Hùng vẻ mặt tươi cười, trên người mặc áo bào đen, thân hình cao lớn và uy nghiêm, mang theo một loại sức hút đặc biệt, mái tóc đen của hắn được cắm một chiếc kẹp tóc bằng gỗ tùy ý trông vô cùng tiêu sái.
"Cái gì mà cấu kết hay không cấu kết, bảo vật quý giá trong thiên hạ, người có đức ở, các ngươi giành được thì bọn họ cũng có thể giành được, bao gồm mảng Càn này, các ngươi có thể ở lại, bọn họ cũng có thể ở lại!"
Ứng Thiên Hùng ung dung mở miệng nói.
"Nói bậy nói bạ!"
"Ứng Thiên Hùng, ngươi muốn trở thành tội nhân thiên cổ!"
Mấy cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê kia tức giận quát lớn.
"Bản tọa làm việc từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết, các ngươi nói như thế nào vậy chính là như thế đi."
Ứng Thiên Hùng chắp tay mỉm cười, chậm chạp đi về phía chỗ cây Chiến phủ kia.
Ở bên cạnh hắn còn có bảy tên cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê còn chưa có động thủ, trên mặt nở nụ cười lạnh đưa mắt nhìn về phía bốn phương tám hướng.
Một số cao thủ âm thầm ẩn tàng, từng người đều kinh tâm động phách, cũng không dám tiếp tục xông ra nữa.
Ma môn thế lớn, vốn đã có nhiều cao thủ, hiện tại lại cấu kết với cưởng giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê của hai mảng khối khác, vậy đã định sẵn là không thể cản.
Nếu như bọn họ dám tiếp tục xông tới vậy hỉ là muốn chết mà thôi.
Nơi xa.
Trình Thiên Dã, Diệp Huyền, Nhậm Quân và những người khác ở trên boong tàu, tất cả trong lòng đều lạnh buốt, cảm thấy căng thẳng.
Thời khắc quan trọng thế này lại đột nhiên xuất hiện cường giả siêu cấp của mảng Chấn và mảng Tốn!
Ai có thể chống?
"Sư tôn ... Sư tôn bị nhốt rồi!"
Trình Thiên Dã ngạc nhiên mở miệng và nhìn về phía Phổ Nhân Thần tăng.
"Gia gia của ta ... cũng bị thương nặng."
Diệp Huyền lạnh cả người.
Lão tổ Diệp gia chỉ là Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê đỉnh phong.
Kết quả vừa đối mặt đã bị người làm trọng thương, gần như sắp chết!
Ban đầu bọn họ có tám thành nắm chắc có thể đoạt được bảo, nhưng hiện thực bây giờ lại hung hăng vả cho họ một cái bạt tai.
"Rút lui, nhanh rút lui về sau!"
Nhậm Quân là người đầu tiên phản ứng, vội vàng hét lên.
···
Phía trước nhất của đám đông hỗn loạn.
Dương Phóng đứng chắp tay, trên người mặc áo bào xanh, lặng lẽ đứng ở trên mặt nước, hai mắt lẳng lặng nhìn chiếc rìu đá cổ trước mặt, yên lặng suy tư.
Đúng là một kiện Thần khí hoàn chỉnh.
Tuy nhiên đáng tiếc, mặt trên còn có một lớp cấm chế chưa tiêu tan ẩn trên đó.
Một khi dùng tay chạm vào nó, vậy chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Chỉ có chờ cấm chế mặt ngoài tự động tiêu tán đi mới được.
Ở vào thời điểm Dương Phóng lặng lẽ quan sát, Ứng Thiên Hùng cũng là vẻ mặt tươi cười mà đi tới gần.
Hắn vươn bàn tay rộng lớn trắng nõn của mình ra, đang định đưa tay cầm lấy chuôi Chiến phủ này, đột nhiên động tác dừng lại, lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó thì rụt tay trở về nhanh như điện.
"Sao vậy? Ứng môn chủ?"
Bạch Y Tú SĨ bên cạnh hỏi thăm.
"Có gì đó không đúng, bên trên còn có cấm chế, cực kỳ ẩn nấp!"
Ứng Thiên Hùng nói với giọng điệu ngưng trọng, nói: "Lui!"
"Cái gì?"
Mọi người bên cạnh hắn giật mình.
Bọn họ không cần nghĩ ngợi, tất cả đều nhanh chóng lui ra ngoài.
Sự thật chứng minh, bọn họ lùi lại là đúng đắn.
Bởi vì chỉ hơn mười mấy phút sau, chuôi búa đá cổ xưa này đột nhiên chấn động kịch liệt, sau đó đột nhiên bộc phát ra hào quang vô song, ầm một tiếng, quét ngang trời đất.
Trong phạm vi bảy tám dặm, tất cả đều bị chùm sáng đáng sợ này bao phủ.
Toàn bộ mặt biển rộng lớn lập tức dâng lên đám mây hình nấm đáng sợ, rất nhiều đảo, đá ngầm, đồi núi trực tiếp nổ tung.
Cho dù là Dương Phóng thì cũng phải dựng tóc gáy lên, cảm nhận được khí tức tử vong, thân thể nhoáng một cái lập tức lùi về phía sau.
Và ngay khi lớp ánh sáng này tiêu tan.
Cũng không biết là ai đột nhiên hét lớn lên một tiếng, các cao thủ vẫn còn đang ẩn núp ở xung quanh cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nữa, tất cả đều dốc sức lao tới một cách nhanh chóng.
Uy năng của Thần phủ khiến tim bọn họ đập thình thịch và xua tan nỗi sợ hãi trong lòng.
Bảo vật như vậy, một khi nắm vào trong tay, cho dù có bao nhiêu cao thủ công kích, cũng không sợ!
"Muốn chết!"
Ứng Thiên Hùng đột nhiên quát lớn.
Bảy tám cường giả siêu cấp Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê bên cạnh, tất cả đều đang nhanh chóng xuất thủ.
Lớp lớp lĩnh vực đáng sợ trong nháy mắt chồng lên nhau.
Cùng lúc đó, mảng Chấn và mảng Tốn ở các hướng khác, tất cả đều phối hợp với nhau ra tay.
Cảnh tượng quả thực kinh thiên động địa.
Ầm một tiếng, giữa những con sóng vô tận, những cao thủ vốn thuộc về mảng Càn tất cả đều phun ra máu tươi, vẻ mặt tức giận, thân thể lập tức bay ngược ra ngoài.
Trong lòng bọn họ tràn ngập sự tức giận và không cam lòng.
Không cam lòng là, bảo vật nghịch thiên như vậy lại rơi vào trong tay của Ma môn! Rơi vào trong tay hai mảng khối khác!
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận