Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 301: Tử Lăng thảo

Xột xoạt! Xột xoạt! Xột xoạt!
Lớp lá mục nát thật dày, bàn chân giẫm xuống, bước sâu bước nông.
Ước chừng qua một lúc lâu.
Cuối cùng Dương Phóng cũng bước ra khỏi sơn cốc.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía khoảng không nơi xa, trong lòng hỗn loạn.
Nơi này. . .
Đến cùng là nơi nào?
Vô biên vô tận, không nhìn thấy điểm cuối, khắp nơi đều là từng cây cổ thụ tô to khác thường, còn có đủ loại thực vật.
Mặt đất màu xám đen, thi thoảng lại xuất hiện hố nước mấp mô khắp nơi
Một loại mùi vị gay mũi khó tả tràn ngập ở chỗ này.
Dương Phóng cũng không có lập tức đi về phía trước mà đầu tiên là phát động Phong Luật, nghiên tai lắng nghe.
Ngay lập tức, làn gió trước mắt dường như có sự sống.
Sôi nổi nhảy nhót, truyền đến từng đợt âm thanh vui thích, thu hết tất cả động tĩnh trong phạm vi ba bốn dặm xung quanh truyền vào trong tai Dương Phóng.
Sau khi xác nhận không có bất kỳ nguy hiểm nào, Dương Phóng mới thở phào nhẹ nhõm tiến về phía trước.
Vừa đi vừa nghỉ, nhoáng một cái chính là gần nửa ngày đi đường.
Ngoại trừ khung cảnh thiên nhiên đơn điệu, hầu như không có gì để xem.
Thậm chí ngay cả phương hướng cũng không thể phân biệt.
"Tiếp tục như vậy thì cũng không ổn, sớm muộn gì cũng sẽ bị lạc đường mất."
Khuôn mặt Dương Phóng trở nên khó coi.
Hắn thả bao xuống, dùng sức tung người nhảy lên đáp vào trên một cành cây thô to, ánh mắt quan sát mọi phương hướng xung quanh.
Chửng mấy chốc, hai mắt hắn hơi nheo lại.
Ở cách đó không xa phát hiện một cái hang động không đáng chú ý.
Sau khi xác định phương hướng một ách cẩn thận, Dương Phóng lại nhảy xuống, nhấc bao lên và lập tức lao về phía phương hướng hang động kia.
Trong khoảng thời gian đó, hắn đã xác định lại đường đi nhiều lần cuối cùng mới chạy tới cái hang động đó.
Miệng thở hổn hà hổn hển, cảm thấy đói cồn cào trong bụng.
"Chắc là sẽ có vài con động vật nhỏ trong rừng đúng không?"
Dương Phóng tự hỏi.
Hắn lại phát động Thần chủng lần nữa.
Một lát sau.
Ánh mắt Dương Phóng lóe lên, nhìn về phía phương hướng cách đó không xa.
Có sinh vật?
Hắn thả bao xuống, thân hình lóe lên, nhanh chóng lao về phía phương hướng đó.
. . .
Bóng đêm buông xuống.
Đống lửa đang cháy trong sơn động.
Một con thỏ rừng to béo được gác ở trên đống lửa để nướng.
Mỡ thỏ từ trên thân con thỏ rớt xuống đống lửa kêu lách ta lách tách, thi thoảng lại bốc lên từng làn khói xanh.
Khi Dương Phóng đặt con thỏ lên trên đống lửa để nướng, sau đó cẩn thận kiểm tra lại đống dược vật mà hắn nhặt được trước đó một lần, lông mày nhíu chặt lại.
Dược vật dùng để tắm thuốc chỉ còn lại một bọc nhỏ chính là hai phần.
Loại dược vật tinh thần chỉ còn sót lại ba phần.
Nếu như không có dược vật, hắn cũng chỉ có thể dựa vào tư chất của mình mà tu luyện một cách chậm rãi.
"Tuy nhiên trước đó còn cần phải khôi phục lại thương thế trước đã!"
Dương Phóng thầm nghĩ.
Nơi này cũng không phải là nơi có thể ở lâu!
Phải biết, xem như một tên cao thủ Thập phẩm cũng có thể không dám mạo hiểm đi vào một vùng hoang dã hoàn toàn xa lạ.
Bởi vì ai cũng không xác định được ở gần đây đến cùng sẽ tồn tại loại nguy cơ gì.
Tuy nhiên, sau khi xem xét cân nhắc toàn diện, Dương Phóng vẫn là quyết định ở lại vài ngày, cố gắng hồi phục lại thực lực thêm mấy ngày nữa rồi lại nói.
Có thể khôi phục được bao nhiêu thì khôi phục lại bấy nhiêu.
Nếu như thực sự gặp phải nguy cơ thì lập tức chạy trốn là được.
Phong Luật - Cảm nhận của hắn bây giờ có thể lắng nghe các chuyển động trong bán kính ba hoặc bốn dặm bất cứ lúc nào.
Hắn có thể cảm nhận được bất kỳ sự tồn tại đáng sợ nào đang đến gần ngay lập tức.
Cũng không đến mức quá bị động.
Dương Phóng cởi mũ giáp, thuận tay cầm lấy thịt thỏ rừng đã được nướng chín đặt ở bên cạnh, há miệng cắn một cái rồi nhai ngấu nghiến.
Mấy ngày không được ăn gì, cảm giác thèm ăn của hắn mạnh đến mức hắn cảm thấy ngay cả một con lớn hắn cũng có thể ăn hết sạch được.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi Dương Phóng che giấu cất kỹ ba cái bao một cách cẩn thận thì mặc bộ giáp vào, bắt đầu đi qua đi lại bên trong khu rừng này.
Đầu tiên, hắn thử cố gắng tìm ra một lối thoát cho mình
Thứ hai, cũng là để điều tra sâu hơn về hoàn cảnh xung quanh.
Nhiều đám cỏ dày được hắn đi qua.
Lại là cả một ngày trôi qua.
Có một điều vượt quá mong đợi của Dương Phóng.
Hắn thế mà đã tìm thấy rất nhiều loại dược vật quý hiếm ở khu vực này.
Những dược vật này có nhiều loại, có loại dùng để chữa thương, có loại dùng để tắm thuốc, có loại dùng để tẩm bổ ...
Thậm chí, ở nơi này hắn còn phát hiện tìm được một số loại dược liệu tinh thần.
Thứ phát hiện này để trong lòng hắn mừng rỡ.
"Chẳng lẽ núi rừng này có dược vật thừa thãi chẳng?"
Nếu thực sự như vậy, vậy hắn có lẽ có thể mạo hiểm ở lại nơi này thêm một đoạn thời gian.
Đặc biệt là loại Tử Lăng thảo này.
Rất tốt đối với việc thương thế của hắn khôi phục.
Dương Phóng tìm cả một ngày cũng chỉ tìm được ba gốc Tử Lăng thảo.
Về phần dược liệu dùng để tắm thuốc, mặc dù có rất nhiều nhưng không có dược liệu phối hợp.
Bởi vì thuốc tắm của cao thủ Cửu phẩm, ít nhất cũng phải có mười hai loại dược liệu, hắn bây giờ mới chỉ tìm được có bốn năm loại mà thôi.
Chỉ có thể hy vọng về sau có thể tìm đủ loại dược liệu ở chỗ này.
Xem như tìm không đủ thì cũng không sao cả, chỉ cần có thể tìm được nhiều Tử Lăng thảo hơn là được rồi.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, hắn cũng không dám ở lâu, đi trở về hang động mà hắn ở trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận