Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 509: Ngươi ... Lệnh bài Tông chủ?

Này không thể nghi ngờ là đã bắt đầu thỏa hiệp, không còn dám tiếp tục làm 'Tiêu Phóng' tức giận.
Tuy nhiên!
Buổi tối sau đó.
Một đám Ngư nhân bắt đầu bí mật lên bờ.
Cùng với tiếng sóng nước vỗ ầm ầm, từng tên Ngư nhân cường đại bắt đầu nhanh chóng lẻn vào Nam Sơn thành.
Cùng lúc đó, cũng có từng cao thủ tổ chức Tà Đạo bắt đầu âm thầm tới.
. . .
Bóng đêm buông xuống.
Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Tổng bộ Thần Vũ tông.
Có rất nhiều tàn tích, từ sau khi Thanh Long hội tập kích trước đó, phần lớn công trình kiến trúc đều trở nên đổ nát không chịu nổi.
Mặc dù sau đó đã được dọn dẹp rất nhiều nhưng trong khoảng thời gian hơi ngắn vẫn như cũ còn sót lại rất nhiều.
Xoát!
Bóng người màu đỏ hiện lên, nhanh đến cực điểm.
Thân thể Dương Phóng gần như lóe lên, xuất hiện ở trước Hải Giác Thiên Nhai lâu.
Ánh mắt của hắn chớp động, hai tai lắng nghe, sau đó lập tức nhanh chóng lướt về phía trong lâu, bóng người lóe lên, xuất hiện ở khu vực tầng ba.
Tuy nhiên sau khi đến tầng ba, sắc mặt hắn khẽ giật mình.
Toàn bộ tầng ba đều trống rỗng.
Tất cả giá sách đã không còn thứ gì.
Giống như bí tịch trong này đều đã bị lấy sạch đi vậy.
Thân thể hắn nhoáng một cái, lập tức lao thẳng lên tầng bốn, tầng năm.
Đều không ngoại lệ, lao lên từng tầng từng tầng một.
Gần như mỗi một tầng đều trở nên vô cùng trống trải, ngoại trừ giá sách, không còn thứ gì khác.
Thẳng đến!
Dương Phóng lao tới tầng thứ chín cuối cùng mới ngừng lại.
Cánh cửa tầng thứ chín vẫn một mực khóa lại, xem ra dường như đã lâu lắm không được người mở ra.
Dương Phóng thở ra một hơi, rút Kim Xà kiếm ra, định trực tiếp chém một nhát vào sợi xích trước mặt, đột nhiên động tác dừng lại, đột nhiên quay đầu lại.
"Ngươi tới chậm, tám tầng trước đều đã bị bốn đại viện chia sạch rồi, tầng thứ chín này tâm pháp và võ kỹ dành cho Tông chủ, ngươi không được xem, vẫn là đi sớm một chút đi."
Một giọng già nua vang lên.
Bà lão tóc trắng xóa, thân thể lưng còng, lặng lẽ đứng ở nơi không xa sau lưng Dương Phóng, trong tay cầm một cái tẩu thuốc, vừa hút thuốc vừa chầm chậm nói ra.
"Tâm pháp và võ kỹ dành cho Tông chủ?"
Dương Phóng nhướng mày, bình tĩnh nói, "Vậy ta càng phải xem một chút!"
"Người trẻ tuổi, đừng tìm đến cái chết!"
Sắc mặt bà lão trầm xuống, mở miệng nói với giọng nặng nề, "Ngay cả bốn bị Viện chủ, lão bà ta đây đều không cho bọn họ tới gần, ngươi cảm thấy ngươi có thể vào sao?"
Trên người nàng tràn ngập ra một cỗ khí tức cường hoành, quần áo thổi lên, toàn bộ lưng của bà ta dường như được dựng thẳng lên.
Nhưng đột nhiên, bà lão thay đổi sắc mặt, tròng mắt co rụt vào, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, quả thực không thể tin được, khí tức trên người nàng mãnh liệt, lập tức có loại cảm giác khống chế không nổi.
Chỉ thấy ở bàn tay của Dương Phóng đột nhiên xuất hiện một cái lệnh bài màu tím mang phong cách cực kỳ cổ xưa có hoa văn quấn quanh!
"Ngươi ... Lệnh bài Tông chủ?"
Nàng ta nghẹn ngào mở miệng, "Tại sao ngươi có thể có thứ này?"
"Tại sao ta lại không thể có?"
Dương Phóng cầm lệnh bài trong tay, nói với giọng điệu bình tĩnh, nói: "Đêm đó ở trong Lạc Nhật chi sâm, ta tiến đến trợ giúp, tự mình cứu Tống Kim Luân sư tôn ta và tông chủ Đông Phương Bạch, trước khi Đông Phương Tông chủ chết, đưa lệnh bài truyền cho ta, bảo ta tiếp nhận vị trí tông chủ mới của Thần Vũ tông, Long bà bà, nhìn thấy lệnh bài như thấy tông chủ, ngươi, còn không bái kiến?"
Trong lòng bà lão cuộn trào mãnh liệt như sóng lớn.
Một lát sau.
Nàng ta thở sâu, thần sắc nghiêm nghị, trực tiếp cung kính quỳ mọp xuống đất.
"Lão thân Long Ngọc, bái kiến Tông chủ!"
Dương Phóng mỉm cười.
Không nghĩ tới lệnh bài này thật đúng là rất hữu ích.
"Đứng lên đi."
Dương Phóng mở miệng.
"Vâng, tông chủ!"
Bà lão đứng lên, một đôi mắt già nua nhìn về phía Dương Phóng.
Những xôn xao bên ngoài trong những ngày qua, chuyện liên quan tới Lạc Nhật chi sâm, nàng ta nghe được rất nhiều.
Tự nhiên biết chuyện có liên quan tới Tiêu Phóng.
Cũng biết chuyện Tiêu Phóng vượt ngàn dặm cứu sư tôn, mang Đông Phương Bạch rời đi.
Chỉ là, lệnh bài này thật sự là Đông Phương Bạch truyền lại?
Đầu óc bà cuộn trào mãnh liệt, chẳng mấy chốc cũng đã không nghĩ nhiều nữa.
"Long bà bà, ta có thể đi vào rồi chứ?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Tông chủ muốn vào, tự nhiên được."
Bà lão nói.
"Ừm."
Keng!
Dương Phóng cầm Kim Xà kiếm dùng sức chém vào, tia lửa bắn tung tóe, lập tức chém mở xích sắt, đẩy cửa ra.
Bên trong tầng thứ chín là một mảnh trống rỗng.
Chỉ có hai cái giá sách nặng nề màu đen.
Trên giá sách, lít nha lít nhít, để đầy sách.
Dương Phóng đi tới, lập tức tiến hành kiểm tra, lại nhíu mày.
Những sách này, cũng không phải toàn bộ đều là bí tịch võ học.
Phần lớn kỳ thực đều là một số cổ sử, sách cổ, ghi lại những sự kiện cực kỳ lâu dài.
"Những thứ này cũng muốn đặt ở tầng thứ chín?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Đúng vậy, một số cơ mật, chỉ có tông chủ mới có thể đọc, những ngày qua, Tứ đại viện chủ không chỉ một lần đánh chủ ý tới nơi này, nếu không phải lão thân rắc Hủ Thực phấn lên uy hiếp bọn họ, chỉ sợ bọn họ sớm đã xâm nhập."
Long bà bà trả lời với giọng già nua, lấy ra một cái bình ngọc, mở cái nắp ra, rắc thuốc bột vào trên lần lượt từng quyển sách, sau đó mở miệng nói: "Tiêu Tông chủ muốn xem bí tịch thì mời sang bên này!"
Nàng ta chỉ vào bên một giá sách khác.
Dương Phóng khẽ gật đầu.
Hủ Thực phấn.
Lúc bình thường sẽ không phát tác, nhưng một khi tiếp xúc đến loại dược phấn khác, thì sẽ lập tức hóa thành cường toan (axit mạnh), phá hủy hoàn toàn sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận