Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 441: Hoàng Gia bảo không nên dẫn sói vào nhà.

Chỉ thấy ở bên ngoài Hoàng Gia bảo.
Chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện lít nha lít nhít mấy chục cái bóng người.
Trên mặt từng bóng người đều không lộ ra biểu tình, ánh mắt lạnh lùng đang nhìn về phía cổng sân của Hoàng Gia bảo.
Còn Hoàng Thiên Hải vừa mới lao ra ngoài, giờ phút này thế mà đã bị người bắt được rồi.
Một người đàn ông thân thể khôi ngô mặc áo bào đen, trong tay nhẹ nhàng nắm lấy cái cổ của Hoàng Thiên Hải giống như xách một con gà vậy, nói với giọng nói nặng nề: "Này, chuyện gì xảy ra? Làm sao mà sốt ruột vội vàng hoảng hốt bỏ chạy như vậy làm cái gì?"
Hắn nhìn vào Hoàng Thiên Hải trong tay một lát, thuận tay lắc lắc mà hỏi.
"Tên gọi là gì?"
"Thưa đội trưởng, hắn chính là Bảo chủ của Hoàng Gia bảo!"
Lục Viễn bên cạnh nói.
"Ừm?"
Ánh mắt Dương Phóng khẽ động, nhìn chăm chú vào lão giả mình đang xách trên tay trong lòng giật mình thầm nghĩ 'Toang con mợ nó rồi', nhưng vẫn muốn xác nhận lại nói: "Ngươi chính là Hoàng Thiên Hải?"
"Ngươi ... Thần Ảnh vệ?"
Trên mặt Hoàng Thiên Hải lộ vẻ hoảng sợ.
. . .
Dương Phóng không bao giờ tưởng tượng được rằng lại có một sự trùng hợp như thế này lại xảy ra?
Ở khi bọn hắn vừa mới tới đã gặp phải Hoàng Thiên Hải đang bị trọng thương mà chạy trốn.
Có điều, Siêu phẩm bị trọng thương thì vẫn y nguyên còn là Siêu phẩm.
Lấy Thập phẩm đỉnh phong mà mình biểu hiện ra bây giờ, vồ cái là có thể bắt được, vậy thì trông có vẻ như hơi kinh thế hãi tục nhỉ.
Dù sao cường giả Siêu phẩm, không cần biết là cấp bậc sinh mệnh hay là thực lực của bản thân, tất cả đều xa không phải Thập phẩm là có thể so sánh được.
Hắn một tên gia hỏa chỉ có cảnh giới Thập phẩm lại bắt được một tên cao thủ bực này, còn xách lên như xách con gà thế này thì nghĩ thôi cũng khiến người ta có khả năng phải giật nảy cả mình.
"Giang trưởng lão, Hải trưởng lão, bên trong chắc là còn có những tên cao thủ Siêu phẩm khác, lần này làm phiền các ngươi."
Dương Phóng đột nhiên xoay đầu lại, nhìn về phía hai vị trưởng lão Siêu phẩm bên cạnh được hắn mời đi theo, cung kính nói.
Hai vị trưởng lão Siêu phẩm này tuổi tác không nhỏ, đều có hơn sáu mươi tuổi, trên người đều mặc quần áo tơ lụa hoa lệ, trên mặt mang theo nụ cười nồng đậm.
"Dễ nói, dễ nói!"
"Tiêu sư điệt, khó trách ngươi có thể được Tống viện chủ điều đến chấp chưởng một đội Thần Ảnh vệ, không nghĩ ra vẫn là sinh ra có được thần lực, cho dù bản thân Hoàng Thiên Hải bị trọng thương, nhưng muốn bắt được như kiểu của ngươi, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng a."
Hai vị trưởng lão Siêu phẩm mỉm cười nói.
"Hai vị trưởng lão khách khí rồi, tại hạ chẳng qua là may mắn mà thôi, nếu không phải có người sớm đã đánh gãy hai cái kinh mạch của Hoàng Thiên Hải thì lấy thực lực của tại hạ, tự nhiên không có khả năng bắt được người này."
Dương Phóng nói.
Hai vị trưởng lão mỉm cười, không còn tiếp tục nhiều lời nữa, cất bước đi tới viện tử (nhà bao gồm các gian phòng và sân) trước mặt.
Dương Phóng vung tay lên, trong lòng toát mồ hôi hột, mở miệng nói, "Lên!"
Một đám Thần Ảnh vệ bên cạnh lập tức nhanh chóng chạy theo.
Nơi cửa viện.
Vũ Khúc Tinh Quân vừa mới đuổi theo ra tới, sắc mặt trầm xuống, chăm chú nhìn vào một đám Thần Ảnh vệ đang lao tới.
Thần Vũ tông đến thật nhanh!
Toàn bộ kế hoạch lần này của bọn hắn đều bị ngâm nước nóng rồi!
Sưu!
Hắn quyết định thật nhanh, quay người là chạy, nhanh chóng chạy vào bên trong Hoàng Gia bảo, đồng thời trong miệng thét lớn, tiến hành cảnh báo.
"Muốn đi!"
Hải trưởng lão trên người mặc áo bào màu xanh lục phát ra tiếng hừ lạnh, gần như ở lúc Vũ Khúc Tinh Quân vừa mới lao ra, thân thể giống như quỷ mị vậy, trong nháy mắt hiện lên trực tiếp theo sát ngay đằng sau.
Sau đó Giang trưởng lão cũng cười quái dị một tiếng, gần như không hẹn mà cùng lao tới.
Ầm!
Trong sân chẳng mấy chốc đã phát sinh trận đại chiến, bộc phát ra tiếng nổ đùng đùng đoàng đoàng kinh khủng.
Từng lớp từng lớp dao động đáng sợ có thể được cảm nhận rõ ràng từ khoảng cách rất xa.
Ở vào thời điểm Dương Phóng dẫn người của hắn vừa mới xông vào thì nhìn thấy Hải trưởng lão, Giang trưởng lão đã giao thủ với Vũ Khúc Tinh Quân cùng với tên Ngư nhân cầm đầu kia, hai bên bộc phát chân khí, nổ vang ầm ầm, binh khí trong tay liên tục va chạm vào nhau.
Về phần những người khác thì lần lượt dừng tay lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Dương Phóng và những người khác bên kia.
"Đến thật nhanh!"
"Không nên liều mạng với bọn họ, rút lui!"
Một đám dư nghiệt của Lạc Tuyết sơn trang, Tầm Dương kiếm pháo và hơn mười tên Ngư nhân, quát lạnh một tiếng, trực tiếp bắt đầu rút lui.
Nhưng đám người Lục Viễn bên cạnh Dương Phóng nhe răng cười một tiếng, sớm đã nhanh chóng nhào tới.
Keng keng keng!
Toàn bộ Hoàng Gia bảo lập tức trở nên hỗn loạn tưng bừng, đao quang kiếm ảnh, chân khí bộc phát lóe lên khắp mọi nơi, khắp nơi đều là bóng người.
"Hoàng lão gia tử, ngươi trước hết nằm ở một bên đi thôi!"
Dương Phóng nhìn vào Hoàng Thiên Hải đang trọng thương trong tay, lạnh giọng nói.
Ầm!
Hắn lập tức tung một quyền nặng nện vào đan điền của Hoàng Thiên Hải, lực lượng kinh khủng trực tiếp phá hủy phòng ngự chân khí của Hoàng Thiên Hải, đấm mạnh vào phần bụng dưới của hắn, khiến sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch, phun ra một búng máu, lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Năm nay đã bảy mươi hai tuổi rồi, đan điền bị phế bỏ thì gần như chẳng khác gì chết cả.
Cho dù sau đó còn có thể sống, cũng sẽ bệnh nặng quấn thân, sống không bằng chết.
Sớm biết như thế, Hoàng Gia bảo không nên dẫn sói vào nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận