Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 266: Cái gì cơ? Nha đầu kia 31 tuổi và có con rồi?

"Mẹ, không phải ta đã nói rồi sao? Chuyện bạn gái ta sẽ tự mình tìm"
Dương Phóng thật không biết nói gì.
"Tự mình tìm, lại là tự mình tìm, ngươi phải có năng lực mới tự mình tìm được, nhưng còn bây giờ thì sao? Ngươi đã sắp ba mươi rồi, bạn gái ngươi tự mình tìm đâu, ngươi thật muốn làm ta và cha ngươi tức chết hay sao?"
Một giọng nói tức giận phát ra từ đầu điện thoại bên kia.
Dương Phóng đưa điện thoại di động ra xa, cách xa tai của mình.
Mãi cho đến khi cơn giận của mẹ Dương Phóng hơi giảm một chút, Dương Phóng mới im lặng nói: "Được rồi, ngày mai gặp mặt ở đâu? Đối phương tên là gì?"
"Cô nàng đó tên là Vương Mộng Nhàn, hẹn ngươi trưa ngày mai gặp nhau ở quán trà thành phố Phương, ta sẽ gửi địa chỉ cho ngươi."
Mẹ Dương Phóng trả lời.
Chẳng mấy chốc điện thoại đã cúp máy.
Một cái định vị đã được mẹ Dương Phóng gửi vào trong điện thoại di động của Dương Phóng.
Dương Phóng trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải dành thời gian đi qua xem một chút.
Dù sao, trước khi chắc chắn rằng mình đã thực sự an toàn, hắn sẽ không dễ dàng cân nhắc những chuyện lớn trong cuộc đời mình.
Qua lần này, cũng muốn cắt đứt hoàn toàn những suy nghĩ chết tiệt đó, để tránh cho mẹ hắn tiếp tục giới thiệu với hắn trong tương lai.
. . .
Nhoáng một cái lại một ngày trôi qua.
Vào buổi trưa.
Bên ngoài xe cộ qua lại rất đông, tiếng còi xe không ngừng vang lên trên đường phố.
Từng chiếc xe con ở trên đường phố kéo dài đến rất xa.
Quán trà Mộng Huyễn.
Dương Phóng nhìn lên bảng hiệu của quán trà một chút rồi đẩy cửa đi vào, tìm kiếm chỗ ngồi số 20.
Chẳng mấy chốc, ở một chỗ trong góc, đã tìm thấy đối tượng cho buổi hẹn hò mù quáng lần này.
Trước bàn số 20, một nữ tử có mái tóc suôn dài xõa dưới vai đang ngồi, trên người mặc một bộ đồ vest màu đen, trước mặt là một ly cà phê, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, trên bàn còn đặt một điếu thuốc lá điện tử.
"Thật xin lỗi, tôi tới muộn."
Dương Phóng nặn ra một nụ cười và bước tới.
"Ừm, không sao cả, ngươi chính là người mà Trần a di giới thiệu sao?"
Nữ tử trả lời một tiếng, nhìn về phía Dương Phóng, bình tĩnh nói: "Nói thẳng ra, các ngươi làm bác sĩ một tháng bây giờ kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Kiếm được không có bao nhiêu, chỉ mấy ngàn đồng mà thôi."
"Mấy ngàn đồng, cũng vẫn được."
Nữ tử khẽ gật đầu, nói: "Vậy ngươi có xe không? Đã mua nhà chưa?"
"Đều không có, ta vẫn thuê nhà để ở và đạp xe đạp đi làm."
"Xe đạp cũng không sao, có thể rèn luyện thân thể nha."
Nữ tử giọng điệu bình tĩnh nói: "Nói thật ra thì năm nay ta đã 31 tuổi, nghe Trần a di nói ngươi mới 28 tuổi, vừa vặn lớn hơn ngươi ba tuổi, cũng có thể nói là nữ hơn ba ôm gạch vàng đi, ta có một ngôi nhà, về sau có thể thêm tên ngươi vào, nếu ngươi cảm thấy phiền phức, ta sẽ mua một ngôi nhà khác cho ngươi, còn xe, ngươi thích loại nào? Dòng Mercedes-Benz có ổn không? Nếu được mà nói thì buổi chiều ta tặng cho ngươi!"
Mặt Dương Phóng tối sầm lại, nhìn về phía nữ tử.
"Tặng ta?"
Phú bà?
"Đúng."
Nữ tử vẻ mặt bình tĩnh, cầm điếu thuốc lá điện tử lên, nói với vẻ thoải mái không gò bó: "Tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần đàn ông lo cho gia đình là được, ta không dám mong đợi điều gì khác, đúng rồi, có một chuyện ngươi chắc là cũng không ngại a?"
"Chuyện gì?"
Dương Phóng hỏi.
"À, một năm trước, khi ta đang thái thịt trong nhà, ta không cẩn thận đã làm trượt con dao làm bếp xuống, vừa đúng tạo ra vết thương dài hơn 10 cm trên bụng, vết sẹo vẫn còn đó, dù sao thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phát hiện ra thôi, cho nên ta vẫn nên nói trước ra cho ngươi biết."
Nữ tử nói thẳng.
Dương Phóng đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
"Khụ khụ, vị đại tỷ này, ta cảm thấy chúng ta dường như ... không quá phù hợp ..."
Hắn thiếu chút nữa thì bị sặc.
Chuyện đổ vỏ, thế mà có thể để cho hắn gặp phải!
Mặc dù hắn không muốn đi xem mắt, nhưng Trần a di cũng không cần thiết phải trêu chọc hắn như vậy, phải không?
"Làm sao? Chê ta già sao?"
Nữ tử bình tĩnh nói thẳng thừng.
"Không phải không phải, đúng rồi, ta đột nhiên muốn đi nhà vệ sinh, ngươi không để bụng chứ."
Dương Phóng vội vàng đứng lên, không muốn ngồi lâu thêm một chút nào nữa.
"Thật lòng mà nói, ta rất hài lòng với tướng mạo của ngươi, nếu ngươi suy nghĩ kỹ thì có thể liên hệ với ta bất cứ lúc nào, nhà và xe không thành vấn đề, nếu ngươi thích những thứ khác, ta cũng có thể mua cho ngươi."
Nữ tử bình tĩnh nói.
Dương Phóng hốt hoảng bỏ chạy, không dám chần chờ thêm một giây nào nữa.
Mãi cho đến khi Dương Phóng đi khuất hẳn, nữ tử này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thật sự không dễ dàng để đối phó với một buổi xem mắt..."
Nàng ta bất đắc dĩ mộc lúc, xoa xoa trán, nhấp một ngụm cà phê, sau đó nhìn về phía một nữ sinh ngồi bên cạnh nói: "Này, Linh Linh, đến giờ đi rồi."
Một nữ sinh ngồi bên cạnh tên là Linh Linh cười đến đau cả bụng, nàng ôm bụng cười khanh khách rung động.
. . .
Vào buổi chiều tối.
Mẹ Dương Phóng chẳng mấy chốc đã gọi điện thoại cho Dương Phóng, hỏi thăm kết quả buổi xem mắt.
Dương Phóng không biết nói gì cho phải, ngay lập tức kể cho mẹ mình tất cả những gì hắn nhìn thấy và nghe được vào buổi chiều.
"Cái gì cơ? Nha đầu kia 31 tuổi và có con rồi?"
"Vâng, 31 tuổi và có em bé!"
Dương Phóng trả lời: "Cho nên ta nói với mẹ này, sau này cũng đừng có sắp xếp đối tượng xem mắt cho ta nữa, chuyện của ta sẽ tự do bản thân ta cân nhắc."
"Bản thân cân nhắc, lại là bản thân cân nhắc, nếu như ngươi có thể tự bản thân mình cân nhắc thì cũng được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận