Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 14: Ngươi ... các ngươi muốn làm cái gì?

"Móa nó, đi, đi tới nhà của hắn!"
Triệu Hổ giận tím mặt, khí thế hùng hổ, dẫn người tiến về nhà của Dương Phóng.
Hắn thế nhưng là khác với tên Triệu Cương gà mờ kia.
Hắn là người thực sự luyện võ, mặc dù còn chưa nhập phẩm, nhưng đánh ba bốn người trưởng thành cũng là không thành vấn đề.
Một nhóm người vội vàng đi về phía nhà của Dương Phóng.
Vào lúc này, vừa đúng lúc Dương Phóng đã tiêu hóa xong hết viên Dưỡng Khí đan thứ hai.
Điểm kinh nghiệm của Dương Viêm quyết lại gia tăng thêm 15 điểm, một lần hành động đạt tới tình trạng nhập môn (36/100).
Hắn từ giường đứng dậy, nhẹ nhàng hoạt động thân thể một chút, lông mày nhíu chặt lại.
Tăng lên nhiều điểm kinh nghiệm như vậy, thân thể dường như cũng không có thay đổi gì nhiều lắm, nếu nói thứ thay đổi duy nhất thì chính là trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Mặc kệ đi, trước tiên tranh thủ thời gian đột phá tới cửa ải tiếp theo rồi lại nói."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Phanh phanh phanh!
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, đập vô cùng kịch liệt.
Dương Phóng đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Ai vậy?"
"Móa nó, mở cửa ra nhanh!"
Tiếng quát phẫn nộ của Triệu Hổ vang lên, vẫn đang ra sức phá cửa, tiếng uỳnh uỳnh rung động.
Răng rắc!
Cuối cùng, cánh cửa gỗ nhỏ cũng không thể chịu được lực lượng khổng lồ tác động từ bên ngoài, lập tức bị đập tới vỡ ra, mảnh vỡ bắn tung tóe.
Triệu Hổ, một người đàn ông vạm vỡ cao 1,8 mét, lao vào ngay lập tức, cùng tiến vào với hắn còn có bảy tám người đàn ông to khỏe khác, khí tức bừng bừng, ánh mắt bức người.
"Ngươi ... các ngươi muốn làm cái gì?"
Sắc mặt Dương Phóng trở nên căng thẳng, một bộ dáng vẻ không hề biết một chút nào với những chuyện đang xảy ra.
"Dương Phóng, trả lại mạng cho đệ đệ của ta!"
Triệu Hổ gào thét, vừa tới đã vung nắm đấm lớn như cái nồi đất đánh về phía Dương Phóng.
Dương Phóng vội vàng đưa tay ra chống đỡ, phịch một cái bị Triệu Hổ đánh tới lùi lại liên tục, cánh tay nhói đau, va chạm vào trên bức tường sau lưng.
"Triệu lão đại, ta giết đệ đệ của ngươi khi nào? Ngươi nói chuyện cho rõ ràng."
Dương Phóng vội vàng kêu lên.
"Chiều hôm qua đệ đệ ta có tới tìm ngươi hay không?"
Triệu Hổ gào lên.
"Không có, tuyệt đối không có."
Dương Phóng vội vàng mở miệng.
"Đánh rắm, có người chính tai nghe được đệ đệ của ta muốn tới tìm ngươi vào buổi tối, ngươi dám nói không có?"
Triệu Hổ gầm thét lên, lại đấm một quyền về phía Dương Phóng.
Dương Phóng lại phải dốc hết sức lực để chống đỡ một lần nữa, bị đánh tới lùi lại liên tục, vội vàng kêu lên, "Ai nói, ta làm sao không biết, tối hôm qua ta một mực ở trong nhà, chưa từng thấy đệ đệ của ngươi, Triệu lão đại, ta là oan uổng, có thể đệ đệ của ngươi là bị người giết tại dọc đường."
"Ngươi!"
Triệu Hổ vừa sợ vừa giận, tự nhiên biết không loại trừ khả năng này.
"Vậy vì sao hôm nay ngươi không đi làm?"
Triệu Hổ quát.
"Cơ thể ta hôm nay không được tốt, cho nên mới không đi làm, huống hồ thân thể của ta gầy thế này thì làm sao có thể giết chết được đệ đệ của ngươi."
Dương Phóng tức giận nói.
Triệu Hổ cắn chặt răng, đầu óc quay cuồng.
Chẳng lẽ thật không phải do Dương Phóng?
"Tìm cho ta, tìm xem trong nhà của hắn còn có thứ gì khả nghi hay không!"
Triệu Hổ đột nhiên gào thét.
Một đám tráng hán lập tức tìm kiếm trong nhà của Dương Phong, dưới gối đầu, trong chăn, dưới giường, trong tủ chén tất cả đều được lật ra một lần.
"Hổ ca, bên này có tiền!"
Đột nhiên, người đàn ông xấu xí kia mở miệng kêu lên.
Dương Phong thay đổi sắc mặt, chỉ thấy được mười văn tiền mà bản thân mình đặt ở dưới gối đầu bị phát hiện.
"Tiền đó là của ta."
Dương Phóng vội vàng mở miệng.
Triệu Hổ lấy tiền từ trong tay của người đàn ông kia, nhìn thoáng qua lập tức nhét vào trong ngực, sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, "Dương Phóng, tốt nhất không phải là do ngươi giết đệ đệ của ta, bằng không ngươi sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra đuôi cáo của mình, tới lúc đó ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận!"
Ầm!
Hắn đạp đổ một cái bàn, sau đó thì quay người bỏ đi.
Một đám đàn ông to khỏe tất cả đều đi theo sau lưng.
Dương Phóng trong lòng trở nên âm trầm, lập tức nắm chặt lấy nắm đấm.
Muốn chết!
Một lát sau.
Dương Phóng nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí bẩn, cưỡng ép để cho bản thân mình được tỉnh táo lại.
Vừa rồi là bọn họ tới quá nhiều người, bản thân mình không phải là đối thủ.
Huống hồ Triệu Hổ còn là tiểu đầu mục ở bến tầu, có chút liên hệ với Tam Hà bang, cũng không phải bản thân mình dạng thợ thuyền làm việc tạm thời này có thể so sánh được.
Xem như muốn động thủ, hắn cũng phải chọn một cái thời cơ tốt thì mới ra tay được.
Hắn dựng cái bàn bị đạp lăn kia lên, cái phòng bị xốc xếch cũng phải được dọn dẹp lại một lần nữa, sau đó đi qua bắt đầu sửa chữa cái cửa phòng.
Các tấm ván trên cửa đã bị đập vỡ nát.
Hắn suy nghĩ một lát, lập tức phá cái bàn trong nhà kia đi dùng để sửa lại cái cửa phòng.
Dù sao cái bàn này bình thường cũng không cần dùng đến.
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, Dương Phóng đóng cửa lại, từ trong gầm giường moi ra một lượng bạc, sau đó đội nón tre, đi ra khỏi nhà đi về phía chợ.
Lần này hắn ở chợ trực tiếp mua ba mươi cân gạo, một lượng bạc tiêu tới còn 650 văn tiền.
Cầm theo tiền và gạo, Dương Phóng quay trở lại nhà một lần nữa.
Sau đó, hắn khóa trái cửa phòng, bắt đầu tiếp tục việc tu luyện của mình.
Cứ như vậy, thời gian cả ngày cứ trôi qua một cách lặng lẽ.
Triệu Hổ mang người đi dạo quanh một vòng ở gần đó, đạp nát cửa phòng của mười mấy người, chọc tới một số đông người tức giận mà không dám nói gì, tối thiểu hơn mười người đã bị hắn nhân lúc đó lấy tiền đi.
Lại có người muốn cự tuyệt thế là lập tức bị hắn đánh cho một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận