Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 667: Tà Thần Thế Tử phù!

Diệp Trần quan sát thi thể xung quanh, vẻ mặt oán hận, hung hăng nghiến răng lập tức chân giẫm mạnh, lao nhanh về phía nơi xa.
Ngay khi hắn vừa mới lao ra khỏi cái sân này không được bao lâu, đột nhiên trên mặt lộ vẻ giật mình.
Vội vàng dừng lại lần nữa.
Chỉ thấy ở bên ngoài sơn trang.
Một bóng người có thân hình vạm vỡ, toàn thân bao trùm lấy bộ giáp đen nhánh dữ tợn, áo choàng màu đỏ tươi tung bay đằng sau, thế mà một mực đứng sừng sững ở chỗ đó, không động đậy.
"Suy cho cùng đúng là khuôn mẫu của nhân vật chính, thế này mà cũng không chết, có điều, cũng may kiến thức của ta rộng rãi, một mực không có thực sự rời đi, bằng không, lần này thật đúng là để lại cho mình một mối họa lớn rồi."
Dương Phóng nói với giọng khàn khàn, mơ hồ xuyên qua thiết giáp, phiêu lãng theo gió.
Diệp Trần nghe vào trong tai lại kinh khủng giống như lôi đình, linh hồn rung động, khiến trong lòng hắn hoảng sợ, hồn phách run rẩy, thân thể nhịn không được mà run lẩy bẩy lại, lui về phía phương hướng đằng sau.
Hắn!
Vẫn luôn không đi?
Đặc biệt ở chỗ này để chờ chính mình?
Làm sao lại như vậy?
Làm sao hắn lại không đi?
"Lão ... Lão sư ..."
Diệp Trần hoảng sợ trong lòng mà mở miệng.
···
Bóng đen to lớn trước mặt khiến cho Diệp Trần vô cùng sợ hãi, sợ hãi tới run lẩy bà lẩy bẩy, liên tục lùi lại đằng sau, chỉ cảm thấy đối phương giống như trở thành một ngọn núi lớn đang đè ép vào trong lòng mình, khiến mình không thở nổi.
Hắn không chỉ đánh bại lão sư, giết chết chính mình một lần.
Đến bây giờ lại một mực chưa có rời đi!
Thật giống như có thể đoán ra được bản thân mình chắc chắn sẽ sống lại vậy.
Đây rốt cuộc là tồn tại kinh khủng gì vậy!
Sớm biết như vậy, hắn có làm thế nào đi nữa cũng không đi trêu chọc người này?
Nữ tử thần bí trên người của hắn cũng chẳng còn biết nói gì nữa, trong lòng cảm thấy chua xót.
Không nghĩ tới!
Lần này thế mà lại rơi vào loại kết cục này!
Nàng ta cũng không tiếp tục ẩn nấp nữa, ánh sáng trắng lóe lên, xoát một cái, lao ra khỏi một cây trâm ngọc cài trên tóc của Diệp Trần, thân hình mơ hồ, vô cùng mờ nhạt.
Nhìn giống như trong suốt vậy, trên người tràn ngập sự mệt mỏi và suy yếu.
Thật giống như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi ngã được nàng.
"Vị bằng hữu này, có thể cho chúng ta một cái cơ hội hay không?"
Nữ tử vô cùng suy yếu nói.
"Ừm?"
Hai mắt Dương Phóng lộ vẻ ngạc nhiên, nói: "Không phải lão gia gia? Mà là lão bà bà?"
Nữ nhân trước mặt dáng người cao gầy, mặc một bộ váy trắng, trên đầu để mái tóc dài như thác nước, ngũ quan vô cùng thanh tú, cả người được bao phủ bởi ánh sáng trắng, mang đến cảm giác thánh khiết.
Ánh mắt nữ tử có hơi mờ mịt, không biết rõ ý tứ trong lời nói của Dương Phóng là như thế nào.
Nhưng vẫn nói ra với giọng suy yếu: "Chỉ cần ngươi chịu buông tha chúng ta, ta có thể nói ra tất cả mấy chỗ bảo tàng mà khi ta còn sống để lại cho ngươi, nói thật, bên trong những bảo tàng đó chứa lượng lớn thiên tài địa bảo, cho dù là đối với cao thủ Thánh Linh cảnh cũng có tác dụng cực kỳ quan trọng."
"Trước tiên không vội, trước tiên ngươi vẫn là nói cho ta biết một chút xem ngươi để cho hắn sống lại như thế nào đã?"
Dương Phóng nói với giọng đạm mạc, thuận tay chỉ về phía Diệp Trần.
Diệp Trần rõ ràng bị một quyền của mình đấm cho nát đầu, xương sọ lõm vào, não cũng bay ra ngoài, đến như vậy rồi mà vẫn còn có thể sống, chuyện này thật vãi cả linh hồn, khó thể nào tin nỗi.
Loại thủ đoạn này, hắn rất muốn học được.
Có thủ đoạn này, cho dù ngày sau có thực sự gặp phải bất trắc thì cũng có thể sống lại lần nữa.
Nữ tử thần bí trầm mặc một lúc.
Nhưng ở dưới cái nhìn gần của Dương Phóng, vẫn là mở miệng nói ra: "Ta lợi dụng Tà Thần Thế Tử phù!!"
"Tà Thần Thế Tử phù?"
"Đúng vậy, đây là một loại Thần phù thời Thái cổ cực kỳ hiếm thấy, là gỡ xuống tinh cốt từ trên người Tà Mẫu, sau khi được xử lý đặc thù là có thể làm thành Tà Thần Thế Tử phù, sau khi có được phù này, chỉ cần dung nhập vào trong cơ thể, ngày sau gặp phải nguy cơ là có thể trực tiếp chết thay một lần, nhưng sử dụng một lần là hết, phù này sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực."
Nữ tử thần bí than nhẹ.
"Lấy phù này ra cho ta xem một chút."
Dương Phóng mở miệng.
Nữ tử thần bí quay đầu nhìn về phía Diệp Trần, sau đó bàn tay lướt qua, lấy ra một cái Cốt phù màu đên xuất hiện đầy vết rạn nứt, chuyển tay ném cho Dương Phóng.
Dương Phóng đưa tay bắt lấy, hai mắt quan sát, lặng lẽ nhận thức.
Trên tấm cốt phù này quả nhiên ẩn chứa lực lượng Tà Thần cực kỳ tinh thuần.
Không thể tưởng tượng nổi!
Loại phù văn này thế mà có thể chết thay?
"Ngươi có thể luyện chế ra được loại phù văn này hay không?"
Dương Phóng hỏi thăm.
Nữ tử thần bí nở ra nụ cười chua xót nói: "Ngươi cũng quá đề cao ta rồi, Tà Thần Thế Tử phù sở dĩ bên trong có một chữ Thần, đó là bởi vì chỉ có Tà Thần có thể luyện chế, những người khác, bao gồm cả thần linh đều không thể, sử dụng một tấm phù này là mất đi một tấm, hơn nữa tác hại của tấm phù này là cực lớn, nếu như nội tạng và xương cốt bị một chiêu của người chấn vỡ từ bên trong, như vậy cho dù là Tà Thần Thế Tử phù thì cũng không cách nào cứu sống được."
"Thật sao?"
Dương Phóng cau mày lại.
Một tấm phù văn tốt như vậy thế mà bị Diệp Trần lãng phí.
Thực sự là đáng tiếc!
"Vừa rồi ngươi có nói ngươi có mấy chỗ bảo tàng? Ở đâu?"
Hai mắt Dương Phóng nheo lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận