Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 787 - Tử Thiên Hùng



Chương 787 - Tử Thiên Hùng




Trong lòng Dương Phóng trầm xuống, trong nháy mắt nắm chặt nắm đấm lại.
Đáng chết!
Thật để cho hắn đoán đúng rồi!
Khó trách lại cảm nhận được những âm khí quen thuộc từ trên người đám quái vật lông đen kia.
Những quái vật lông đen kia tuyệt đối không phải dùng Thần huyết để chế tạo, bọn chúng là dùng Tà thuật để chế tạo ra, những gì trước đó đều là giả.
Đều là Hoàng thất cố tình thả ra!
Hắn thầm mắng trong lòng.
Hoàng thất có thể trường tồn nhiều năm như vậy quả nhiên là có đạo lý của nó.
Hoàng đế đa mưu túc trí, lợi dụng tất cả mọi người.
Về phần tại sao lại hợp tác với tổ chức Tà Đạo?
Tự nhiên là có liên quan đến lợi ích!
Chỉ cần có lợi ích thì không có chuyện gì là không làm được?
Cho dù là kẻ thù giết cha cũng chưa chắc không thể hợp tác được!
Bốn phương tám hướng đều là khói đen bao phủ, âm khí ảm đạm, tất cả mọi người ở trong đại trận đều lộ ra vẻ kinh hoàng, chẳng mấy chốc đã phát giác được chân khí trong cơ thể mình đang biến mất một cách nhanh chóng, giống như bị áp chế vậy, giống như quần áo, tóc tai trên người bay loạn không bị khống chế.
"Nguy rồi, chân khí ta bị áp chế!"
"Ta cũng vậy!"
"Vạn Linh Tà Thần trận, áp chế mọi thứ!"
Rất nhiều người kinh thanh kêu to.
Duy chỉ có những người ở tổng bộ Lục Phiến môn kia, bởi vì sớm đã có sự chuẩn bị, giờ phút này không chỉ không bị áp chế, ngược lại thực lực đang mạnh thêm ba phần dưới tác dụng của đại trận.
Giờ phút này, mỗi người đều lộ ra nụ cười nồng đậm, gắt gao nhìn chằm chằm vào đông đảo cường giả trước mặt.
Những gia hỏa trong ngày thường cao cao tại thượng.
Cũng sẽ có ngày hôm nay!
Một khi chân khí của họ tiêu tan, vậy chính là như cá nằm trên thớt.
"Mọi người, Tử mỗ hôm nay chờ đợi đã lâu, vì có thể một mẻ hốt gọn các vị, quả thực không dễ dàng!"
Một giọng nói lãnh đạm và hờ hững, đột nhiên truyền đến từ phía trước của mọi người.
Chỉ thấy khói đen tán đi, một bóng người áo bào tím thon dài cao lớn chậm rãi đi tới, khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan trang nghiêm, mái tóc đen nhánh, khí tức kinh người.
Tử Thiên Hùng - Chính Thống lĩnh của Đại Uyên quân!
Rất nhiều người vừa nhìn thấy thân hình của hắn thì vẻ mặt lập tức trắng bệch, hiển hiện sự hoảng sợ khó mà tự kiềm chế.
Người có tên, cây có bóng!
Đây tuyệt đối là một trong những tồn tại khủng bố nhất ở Đại Uyên vương triều!
Cho dù không bị đại trận áp chế, bọn họ cũng không dám đối mặt với đối phương.
"Tử Thiên Hùng, các ngươi tính toán thật hay!"
Đỗ Hàm rống giận.
"Tính toán so với Thương Khung Thần cung các ngươi xem ra còn kém xa."
Tử Thiên Hùng nói với giọng điệu lãnh đạm.
"Uổng cho các ngươi là đời sau của Thần linh, thế mà lại hợp tác với tổ chức Tà Đạo? Hành vi sa đọa như thế, không sợ làm cho thần linh tổ tiên tức giận sao!"
Đỗ Hàm tiếp tục hét lớn.
"Vương triều cũng sắp bị phá hủy, sao lại phải cần quan tâm đến thủ đoạn? Chỉ cần có thể làm cho Đại Uyên vẫn thuộc họ Tử, bất kỳ thủ đoạn nào đều có thể sử dụng, về phần tổ tiên nổi giận hay không thì không cần các ngươi phải lo lắng!"
Tử Thiên Hùng nói với giọng lạnh như băng.
"Ha ha ha, được một Tử Thiên Hùng ra vẻ đạo mạo, thực sự là tốt!"
Đỗ Hàm gào thét: "Các vị, hôm nay không còn đường lui khác, chỉ có cùng nhau vây giết Tử Thiên Hùng, chỉ có giết hắn thì mới có đường lui, giết!"
Ầm!
Thân thể của hắn dẫn đầu nhào về phía Tử Thiên Hùng, khí tức kinh khủng, giống như một vệt ánh sáng nhân lúc chân khí còn chưa tiêu tan hết, xuất thủ nhanh chóng.
Một đám cao thủ khác của Thương Khung Thần cung cũng thi nhau nổi giận gầm lên một tiếng rồi xông tới.
"Công tử, ngươi là con cháu đời sau của Thiên tộc, không khuất phục dưới cái chết, muốn chết cũng phải đứng mà chết, động thủ đi!"
Nữ tử váy đen nói với giọng lạnh như băng.
Trên mặt nam tử ba mắt hiện lên vẻ bi thương, nói: "Tại sao? Tại sao lại cứ ép ta!"
"Động thủ!"
Nữ tử váy đen tiếp tục quát lạnh.
Sắc mặt nam tử ba mắt chết lặng, ngẩng đầu lên, lập tức lao thẳng về phía Tử Thiên Hùng.
Cùng lúc đó, người của triều đình và những quái vật lông đen kia, tất cả đều động thủ, lao thẳng về phía những người còn lại.
Toàn bộ Lục Phiến môn lại trở nên hỗn loạn một lần nữa.
Dương Phóng không nói một lời, quay người là đi, đi qua đi lại bên trong đại trận, tiếp tục nhanh chóng lao về phía phương hướng Thần chủng mà đi.
Lần này mọi người là một thất bại hoàn toàn.
Tất cả hành động đều được Hoàng triều một mực tính toán.
Có điều hắn tuyệt không thể từ bỏ như vậy.
Sưu!
Dương Phóng lao tới, lập tức nhanh chóng lao về phía một viện tử sâu ở bên trong.
Ở trong cảm ứng của hắn, viên Thần chủng kia chính là ở vào chỗ đó.
Thời điểm Dương Phóng nhanh chóng đi về phía đó, một tên Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê đang nhanh chóng xuất thủ, hai tay như ưng trảo, dưới sự gia trì của đại trận, nhanh chóng lao về phía từng kẻ địch trước mắt mà đi.
Phốc phốc phốc!
A!
Liên tục có người chết thảm ở dưới đôi ưng trảo của hắn.
Hắn tên Vương Bưu, tên hiệu là Kim Ưng Thần bộ, có tiếng tăm lừng lẫy bên trong toàn bộ Kình Thiên vực, làm người lạnh lùng vô tình, cực kỳ đáng sợ, một đôi ưng trảo và ưng mục không biết đã giết chết bao nhiêu kẻ địch.
Đặc biệt là một đôi ưng mục (mắt) của hắn!
Gần như không có bất kỳ chi tiết nào có thể giấu giếm được hắn!
Đột nhiên!
Hắn cảm nhận được thân thể của Dương Phóng, sâu trong đáy mắt phát lạnh, thân thể nhanh chóng tiếp cận.
Dương Phóng một đường lao nhanh, cuối cùng cũng xông vào đến chỗ viện lạc kia, trong mắt hiện ra ánh sáng rực rỡ.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.



Bạn cần đăng nhập để bình luận