Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 12: Ngươi là Vương Đông Lai?

Lúc này mới chỉ đi qua có hai ngày, lần xuyên không tiếp theo đã lại bắt đầu đếm ngược.
Hắn lập tức nhìn vào thời gian trên chiếc điện thoại di động của mình, 07:25 phút tối, chênh lệch không lớn so với lần trước.
Điều này làm cho hắn có một loại suy đoán có phải cứ mỗi lần xuyên không qua bên đó thì đều sẽ rơi vào cái giờ này hay không.
Dương Phóng lập tức đi tới bên giường, cởi giày ra, nằm xuống giường bắt đầu chờ đợi.
Không bao lâu sau, một cỗ cảm giác hôn mê kịch liệt lại hiện lên, mí mắt trở nên nặng trĩu một cách lạ thường, thân thể hắn bắt đầu như thể rơi xuống vô tận, như chìm vào trong vòng xoáy vô địch, thật lâu sau loại cảm giác này mới lần nữa biến mất.
Trước mắt của hắn hiện ra, ngọn đèn dầu lập lòe.
Mùi vị cháy khét khi đốt quần áo liên tục truyền đến.
Dương Phóng đột nhiên đứng dậy khỏi giường, miệng thở hổn hà hổn hển, như là mới đi ra từ trong ao, quan sát xung quanh.
Vẫn là gian phòng cũ nát trước đó.
Quần áo trong chậu than mới vừa đốt xong.
Mọi chuyện dường như cũng chỉ mới trôi qua không lâu.
"Theo cách nghĩ trước đó, trong thực tế trôi qua hai ngày thì bên này nhiều nhất cũng chỉ là trôi qua nửa giờ cho tới một giờ ..."
Dương Phóng thầm nói.
Thật đúng là quỷ dị.
Nó thực sự giống như loại cảm giác như đang chơi một trò chơi online.
Hắn nhìn về phía bảng điều khiển một lần nữa.
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 21/32 tuổi.
Tu vi: Chưa vào phẩm (20/30)
Tâm pháp: Dương Viêm quyết nhập môn (6/100)
Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm tinh thông (1/300)
Tư chất: Hỏng bét cực độ (3/5)
. . .
Mọi thứ trên bảng điều khiển đều không có gì thay đổi.
Việc hắn tu luyện kiếm thuật và nội công ở trong hiện thực không cách nào làm cho bảng điều khiển bên này xuất hiện thay đổi.
Tương đương nói việc tu luyện trong hiện thực là việc làm hoàn toàn uổng phí.
Hắn lập tức cầm lấy thanh kiếm rỉ sét, tiếp tục tu luyện trong phòng.
Sau một lần luyện tập, nửa đêm đầu tiên đã trôi qua.
Tật Phong Thập Tam kiếm tiến vào tinh thông (17/300).
Dương Phóng nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí bẩn, bắt đầu nằm xuống nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau.
Hắn đặc biệt xin nghỉ một ngày rồi tiến về phía Vạn Phúc thương hội.
Toàn bộ Vạn Phúc thương hội được xây dựng vô cùng hoành tráng, nằm ở khu trung tâm nơi phố xá sầm uất, cửa nhà rộng lớn, vách tường cao vút, trước cửa có một bức tượng sư tử đá lớn được chạm trổ tinh xảo, oai phong lẫm liệt.
Mấy tên người hầu trông coi ở chỗ đó, không nhúc nhích.
"Tìm thiếu gia nhà chúng ta sao?"
Một tên người hầu nhíu mày, đánh giá quần áo mà Dương Phóng mặc trên người.
"Đúng vậy, còn xin thông báo cho."
Dương Phóng mở miệng nói, trên đầu đội theo một cái mũ rộng vành vừa mới mua, hắn bỏ ra mười văn tiền của hắn để mua.
"Ngươi chờ ta một chút."
Tên người hầu kia trả lời một câu, không tình nguyện lắm đi vào phía trong nhà.
Thiếu gia nhà mình trong khoảng thời gian gần đây từ chỗ nào mà kết giao với đám lớp người quê mùa này.
Hắn đã không chỉ một lần từng nhìn thấy những người mặc quần áo quê mùa rách rưới giống như Dương Phóng tới tìm thiếu gia nhà mình.
Mấu chốt là thiếu gia nhà mình chưa từng từ chối, thậm chí còn đặc biệt nói với chính mình rằng, nếu như có người tới tìm hắn thì nhất định phải đi vào thông báo cho hắn biết, điều này làm cho tên người hầu này dù có nghĩ như thế nào cũng nghĩ không hiểu.
Không bao lâu sau, tên người hầu kia đã đi ra, nhàn nhạt nói: "Ngươi đi theo ta, thiếu gia ta muốn gặp ngươi!"
Hắn dẫn theo Dương Phóng đi vào phía bên trong.
Dương Phóng ngay lập tức bước tới và đi theo tên người hầu.
Hai người lập tức từ cửa nách ở bên cạnh, đi qua hành lang, tiến vào bên trong một cái gian phòng bí mật.
Bên trong gian phòng.
Một tên nam tử trẻ tuổi trên người mặc trường sam màu xanh nhạt, trên đầu thì đội mũ tử kim quan, ngồi ở trên ghế với khuôn mặt mỉm cười, hắn đã chờ ở đây đã lâu, khuôn mặt hắn như quan ngọc, làn da hắn trắng nõn, có thấy thấy được cuộc sống của hắn an nhàn sung sướng cỡ nào, trông hắn giống như một đám mây ở trên cao.
Trong giây phút khi nhìn thấy đối phương, Dương Phóng không thể không ngây người, sau đó thì trong lòng tuôn ra sự hâm mộ nồng đậm.
Thật đúng là người so với người làm người ta tức chết.
Tại sao người khác khi xuyên không lại có được thân phận đều là cao quý tới như vậy.
Bản thân mình xuyên qua lại trở thành một đống bùn!
"Ngươi là Vương Đông Lai?"
Dương Phóng do dự một chút, mở miệng hỏi.
"Ám hiệu."
Nam tử trẻ tuổi mỉm cười nhìn về phía Dương Phóng.
"Lẻ trở thành chẵn không thay đổi, ký hiệu xem góc vuông!"
Dương Phong trả lời.
"Quả nhiên là người một nhà."
Vương Đông Lai mỉm cười, nụ cười tươi sáng ấm áp, dáng vẻ tuấn tú dị thường, từ bên cạnh cầm lấy một cái bao, nói: "Thứ ngươi muốn ta đều đã chẩn bị xong, ngươi kiểm tra lại một chút đi."
Hắn giao cái bao cho Dương Phóng.
Dương Phóng nhận lấy cái bao, lập tức kiểm tra.
Bên trong có một bình đan dược, bên trong bình có đủ tám viên.
Một bản bí tịch viết Vô Ảnh kiếm.
Còn có ba lượng bạc vụn màu trắng, mỗi một lượng chỉ to bằng đầu móng tay.
"Không có vấn đề gì!"
Dương Phóng gật đầu nói.
"Không có vấn đề gì là được rồi, đúng rồi huynh đệ, còn có một việc quên không nói, nếu như ngày nào đó ngươi nhặt được Hắc Tinh thạch ở đâu đó thì không ngại cũng tới tìm ta, giá cả dễ nói!"
Vương Đông Lai cười nói.
"Hắc Tinh thạch?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Đúng vậy, chính là thứ đồ vật như thế này!"
Vương Đông Lai đặc biệt từ một bên cầm tới một khối hàng mẫu to bằng đầu nắm tay, ra hiệu cho Dương Phóng nhìn, ánh sáng đen lập lòe, khá là tinh xảo.
Nó gần như giống hệt như cái mà Dương Phóng nhặt được trước đó.
"Thứ này có tác dụng gì?"
Dương Phóng vô ý thức hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận