Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 659: Mượn cao thủ Thánh Linh cảnh sao?

Thân hình Phương Tình Thiên không cao, chỉ cao khoảng một mét bảy, trên người mặc áo bào màu xanh da trời, bên hông đeo ngọc bội, tóc búi cao, có một loại khí chất độc đáo.
"Đúng vậy a, hơn nửa năm trước, hai người chúng ta vẫn chỉ là Thất phẩm, Diệp Trần huynh đệ vào lúc này cũng đã là Siêu phẩm rồi?"
Đỗ Hải bên cạnh cũng mở miệng cười nói.
Bọn họ đều quen biết với Diệp Trần, cũng rất có một loại mùi vị truyền kỳ.
Lúc đó bản thân Diệp Trần bị trọng thương, nửa mê nửa tỉnh, may mắn được bọn họ nhặt được, hai người còn tưởng rằng đối phương chỉ là người bình thường, cho nên đưa hắn lên xe ngựa, chăm sóc thật tốt.
Lại không nghĩ tới, bọn họ gặp phải thổ phỉ, thiếu chút nữa thì để bọn họ toàn quân bị diệt.
Ở vào thời khắc quan trọng vẫn là Diệp Trần đi ra, một mình chiến thổ phỉ, một lần hành động cứu tất cả mọi người bọn họ.
Kể từ lúc đó, bọn họ đã làm quen được với Diệp Trần.
Sau đó mọi khoản chi tiêu của Diệp Trần ở Bắc vực trên cơ bản đều là do hai người bọn họ phụ trách.
Lần này Diệp Trần trở lại Bắc vực, bọn họ nói cái gì cũng phải tới xem một chút.
Về phần những lời cảnh cáo của Từ Khai và Nhậm Quân dành cho bọn họ?
Ha ha!
Bản thân mình chỉ là đi ra ngoài làm một buổi tụ hội nhỏ vậy chắc là không có chuyện gì phải không?
Bây giờ Từ đội trưởng, Nhậm đội trưởng và những người khác rất có một loại cảm giác chim sợ cành cong.
Tổ chức Thiên Thần cũng không phải thực sự cái gì cũng biết!
Bọn họ cần gì mà phải e ngại như vậy?
Huống hồ hai người mình bây giờ thế nhưng là đang đứng vào trên đường dây của nhân vật chính này ...
Hai người không khỏi cười thầm trong lòng.
Vào thời điểm khi bọn họ vẫn đang tiếp tục nói chuyện.
Đột nhiên, ngoài phòng nổi lên một trận gió lớn, một bóng người giống như xuất quỷ nhập thần, lập tức vững vàng đáp vào trong sân, cười đắc ý nói: "Triệu Tam huynh, Vũ Khởi huynh, đã lâu không gặp."
Bên trong gian phòng.
Công Tôn Lan Đức, Triệu Tam, Vũ Khởi, Phương Tình Thiên, Đỗ Hải và những người khác đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội vàng nhanh chóng hướng về.
"Diệp Trần huynh đệ, quả nhiên là ngươi!"
"Cuối cùng thì cũng đã gặp được ngươi!"
"Khá lắm, hơn nửa năm qua này, ngươi thật đúng là quậy lên vô số sóng gió a!"
···
Mọi người vừa gặp mặt, thi nhau vui mừng khôn xiết, mở miệng nói.
Diệp Trần nhếch miệng lên tạo ra một đường cong đắc ý, mỉm cười nói: "Các vị huynh đệ thực sự khách khí, hơn nửa năm đến nay, sự tiến bộ của các ngươi cũng rất rõ ràng."
"Đâu có, đâu có."
"So với Diệp Trần huynh đệ chúng ta thế nhưng là còn kém xa."
"Đúng vậy, Diệp Trần huynh đệ nhanh nhanh vào phòng nói chuyện đi."
···
Mọi người thi nhau mở miệng.
"Đúng rồi, ta còn có một vị bằng hữu khả năng sẽ tới ngay lập tức, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen."
Diệp Trần mỉm cười, đi về phía gian phòng.
"Còn có bằng hữu sao? Bằng hữu nào vậy?"
Công Tôn Lan Đức hỏi thăm.
"Một người bằng hữu ... cực kỳ thần bí, ta gọi hắn là Thập Tam huynh!"
Diệp Trần chớp mắt và mỉm cười.
Giữa đường, hắn đã để lại dấu vết cho đối phương, bảo đối phương chạy đến gặp nhau ở sơn trang này.
"Thập Tam huynh? Tên là Thập Tam?"
Công Tôn Lan Đức lấy làm kinh hãi.
"Không phải là Cửu U chứ?"
Phương Tình Thiên lập tức phản ứng lại, thất thanh nói.
"Không sai, Phương huynh đệ quả nhiên vẫn là trí nhớ linh hoạt."
Diệp Trần mỉm cười.
Tê!
Mọi người bên cạnh thi nhau hít màu một ngụm khí lạnh.
Diệp Trần này đến cùng biến thái tới cỡ nào?
Thế mà còn có liên hệ với Cửu U thần bí kia?
Tuy nhiên vừa nghĩ đến Diệp Trần sắp giới thiệu nhân vật Cửu U thần bí này cho bọn họ quen biết, lập tức mỗi người đều trở nên vô cùng kích động.
Đây chính là Cửu U a!
"Diệp Trần huynh đệ, lần này trở về Bắc vực, ngươi yên tâm, không cần biết là chuyện gì, chúng ta đều sẽ đi cùng với ngươi."
"Đúng, mọi người đồng sinh cộng tử, không rời không bỏ."
Mọi người phấn khởi mở miệng.
Diệp Trần khẽ cười, nói: "Các vị huynh đệ, thực không dám giấu giếm, lần này tới, ta quả thực muốn nhờ lực lượng của các vị huynh đệ một chút, không biết các vị huynh đệ có thể cho ta mượn người từ gia tộc của mình hay không, không nhiều, giúp ta mượn đến mấy cao thủ Thánh Linh cảnh là được!"
"Mượn cao thủ Thánh Linh cảnh sao? Ngươi đây là đi đối phó Tứ Tương tông sao?"
Công Tôn Lan Đức kinh ngạc nói.
"Đúng vậy."
Diệp Trần gật đầu, nói: "Ngoài Tứ Tương tông ra ta còn cần đối phó một người khác, người này thân phận không rõ, cũng là một Thánh Linh cảnh, ta đã để lại ấn ký trên người của hắn, trên người hắn có một dạng đồ vật vô cùng quan trọng đối với ta, bất kể như thế nào cũng phải bắt được người này trước đã."
Một đám người bước vào phòng và bắt đầu kể chi tiết.
···
Bên ngoài sơn trang.
Dương Phóng cau mày lại, thân thể giống như bóng ma quỷ dị, dung nhập vào trong màn đêm tối tăm, nghiêng tai lắng nghe, không động đậy.
Đồng thời khí tức trên người hắn nội liễm, gần như đạt tới trạng thái thiên nhân hợp nhất.
Nếu nhìn bằng mắt thường, gần như khó tưởng tượng rằng có một người tồn tại ở đây.
Tất cả các loại âm thanh từ bên trong sơn trang liên tục không ngừng truyền vào trong tai của hắn.
Một lát sau.
Dương Phóng nhẹ nhàng lắc đầu, từng làn khói độc vô hình bắt đầu lan tràn ra từ trên người của hắn, tỏa về phía bên trong toàn bộ sơn trang mà đi.
Không nên trách hắn ra tay trước để chiếm lợi thế!
Trên thực tế, đối phương nhìn chằm chằm vào chính mình trước.
Gia hỏa kia, quả nhiên đúng là Diệp Trần!
Khó trách vừa gặp mặt đã giám uy hiếp chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận