Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 86: Giá cả tăng nhanh chóng

Dù sao hiện tại cao tầng của Hắc Hổ bang cũng sợ, nhất định sẽ có một khoản tạm ứng tiền lương.
Dù sao bang chủ cũng không hi vọng nhìn thấy một đám bang chúng gây phiền phức cho hắn, không phát tiền công, nhỡ đâu có quá nhiều bang chúng ồn ào thì làm sao bây giờ?
Cho nên hắn bây giờ phát tiền lương sớm, bang chủ tuyệt đối sẽ không nói cái gì.
"Có thể lãnh tiền công sớm được không?"
"Đa tạ chưởng quỹ, chúng ta cam đoan sẽ không đi rêu rao khắp nơi!"
"Chưởng quỹ đại nhân đại nghĩa, chúng ta làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp chưởng quỹ!"
"Đúng vậy a, chưởng quỹ thật sự quá tốt bụng."
Một đám người làm việc đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Được rồi, tất cả mọi người nhanh đi làm việc đi!"
Dương Phóng phân phó.
Bản thân hắn thì đi đổi một bộ quần áo khác, tiến về phía chợ một lần nữa để chuẩn bị mua gạo, thịt và các loại lương thực.
Mấy ngày không đến chợ, khi Dương Phóng tới lần nữa, cảnh chợ rõ ràng là tiêu điều hơn rất nhiều.
Trước kia còn có rất nhiều người bày hàng vỉa hè ở chỗ này, nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, ngay cả hàng vỉa hè cũng ít đi rất nhiều.
Những khuôn mặt xa lạ xuất hiện trên đường phố lại càng nhiều.
Có tốp năm tốp ba tập trung lại một chỗ, trừng đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía đường đi.
Còn có thì là một thân một mình, lưng đeo binh khí, ánh mắt lạnh lùng, một bộ cảm giác tránh xa người ngàn dặm.
Dương Phóng đại khái nhìn thoáng qua, âm thầm nghiêm nghị, cúi đầu xuống, một đường hướng về vựa gạo tiến đến.
"Giá gạo tăng cao như vậy rồi?"
Hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vừa mới hỏi thăm, kết quả giá gạo lại tăng, tăng tới gấp bốn lần.
"Đúng vậy a, tình hình thị trường hiện tại so với trước đây càng nghiêm trọng hơn, trước kia khi mùa đông đến, nhiều nhất thì chỉ là các tuyến đường buôn bán gặp cảnh khó đi, nhưng bây giờ nào chỉ là khó đi, các tuyến đường buôn bán sớm đã bị thổ phỉ phong tỏa, đội vận chuyển lương thực của mấy thương hội đều bị cướp sạch, tiếp tục như vậy, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được lương thực."
Chưởng quỹ nói lời giải thích.
Mặc dù có mùi vị phóng đại ở nơi đó, nhưng vẫn là để cho Dương Phóng ý thực được mức độ khó khăn của hiện tại.
Hắn một lần trực tiếp mua hai trăm cân gạo, bỏ ra gần tám lượng bạc khiến tim hắn như đang rỉ máu.
Trước kia tám lượng bạc mua được một bình Dưỡng Khí đan thì vẫn còn thừa hai lượng bạc!
Tuy nhiên, giá gạo đã tăng cao đến mức kinh khủng như vậy, giá Dưỡng Khí đan đoán chừng sẽ còn đắt hơn nữa.
Hắn lôi theo xe ba gác, trực tiếp tiến về một cửa hàng ở phía trước.
Kết quả đúng như những gì hắn tưởng tượng, vừa mới hỏi thăm thì biết được giá của Dưỡng Khí đan.
Mười lượng bạc một bình!
Tăng thêm hai lượng so với tám lượng trước đó.
"Vật liệu luyện chế Dưỡng Khí đan, bây giờ căn bản không đến được, ở bên ngoài nơi định cư có người cố ý chặn đường, ngay cả Vạn Phúc thương hội cũng khó lấy được nguyên liệu, hiện tại mới mười lượng bạc, chờ qua một đoạn thời gian nữa chắc chắn sẽ đắt hơn!"
Chưởng quỹ cửa hàng thuốc nói.
Dương Phóng cảm thấy đau răng một trận.
Đầu tiên hắn nghi ngờ đang có thương nhân đầu cơ tích trữ hàng hóa!
Thậm chí, còn có thể xảy ra trường hợp các cửa hàng phối hợp với nhau, nhằm hét giá lung tung bừa bãi.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, hắn còn có thể nói cái gì đây?
"Cho ta mua bốn bình!"
Dương Phóng lập tức lấy ra bốn mươi lượng bạc đặt ở trên quầy.
Chưởng quỹ lập tức lấy ra bốn bình Dưỡng Khí đan giao cho Dương Phóng.
Dương Phóng thu hồi Dưỡng Khí đan, lập tức lôi kéo xe ba gác chạy về phía cửa hàng thịt.
Không có gì bất ngờ xảy ra, giá thịt cũng tăng lên.
Trước khi chưa tăng giá thì một cân mất bảy mươi văn tiền, hiện tại sớm đã tăng lên tới 500 văn tiền một cân.
Dương Phóng lập tức bỏ ra mười lượng bạc mua hai mươi cân thịt lợn.
Đến đây, tiền tài trên người của hắn lại thấy đáy lần nữa.
"Cứ tiếp tục như vậy thì nhiều người sẽ chết đói trong mùa đông năm nay."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Không, có khả năng trước khi mùa đông đến, đã có nhiều người phải chết rồi.
Suy cho cùng, ai có thể biết liệu những người tới từ bên ngoài kia có giết người để huyết tế hay không?
Sống ở bên trong nơi định cư Hắc Thiết tụ này bây giờ chẳng khác nào như sống trên một thùng thuốc nổ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Nếu có thể rời khỏi nơi này, hắn nhất định sẽ lựa chọn rời đi.
Nhưng hoàn cảnh bên ngoài vô cùng nguy hiểm, khắp nơi đều có dã thú và Tà Linh hung ác, ngoài ra phải đi bộ ngàn dặm mới gặp được nơi định cư tiếp theo, căn bản không phải một người là có thể đi qua một cách thuận lợi.
Cả ngày trôi qua nhanh chóng.
Cho đến khi mặt trời lặn.
Cả một đám người làm cuối cùng cũng đã đào được cái hố mà Dương Phóng cần.
Bên trong có một cái phòng khách rất lớn, chiếm diện tích mười mấy mét.
Ngoài ra còn có ba gian phòng, một phòng chứa đồ, một lối thoát hiểm dùng để chạy trốn và một cái lỗ thông hơi.
Dương Phóng chuyển gạo, thịt, chuyển tất cả vào bên trong hố.
Hắn lại ném một số tấm ván gỗ xuống và đóng một chiếc giường đơn giản bằng gỗ, sống luôn trong lòng đất vào đêm đó.
"Lần này chắc hẳn sẽ lại không trêu chọc phiền toái nữa rồi chứ?"
Dương Phóng thì thào.
Đột nhiên, hắn nhớ tới một chuyện, leo ra khỏi lòng đất một lần nữa, đi về phía một gian phòng khác.
Từ gầm giường trong căn phòng này, một đống da thú dày cộp nhanh chóng được đào ra.
Trên mỗi một tấm da thú đều được khắc lấy một số ký tự kỳ lạ bằng bạc.
Đó rõ ràng là những bản Đạo đồ giả mà hắn đã sao chép tối qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận