Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 452: Tối nay để xem thứ này có uy lực gì?

Nửa ngày sau.
Bên trong gian phòng.
Lạch cạch, lạch cạch!
Theo mấy giọt chất lỏng màu tím cuối cùng được Dương Phóng cẩn thận gia nhập vào bên trong bát đá trước mắt.
Bên trong bát đá lập tức toát ra khói xanh, xuy xuy rung động, ban đầu chất lỏng màu xanh sau khi dung hợp với chất lỏng màu tím bắt đầu nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.
Trong nháy mắt, bên trong toàn bộ bát đá hoàn toàn biến thành một màu đỏ tươi.
Cuối cùng Dương Phóng cũng thở phào nhẹ nhõm, như thể trút được gánh nặng.
Xong rồi!
Nhiên Huyết độc!
Tuy nhiên!
Nếu như muốn biết uy lực của loại độc này thì còn cần phải đi kiểm tra trước một chút mới được.
Dương Phóng cau mày lại, trong lòng suy tư.
Một lát sau, cắn răng một cái.
Hiện tại ngoại trừ lấy chính mình ra làm thí nghiệm thì còn có thể còn biện pháp nào khác?
Dương Phóng thận trọng lấy mấy giọt chất lỏng màu đỏ ra, vì phòng ngừa độc tính quá lớn, Dương Phóng lại cho thêm mấy phần dược liệu vào bên trong, làm cho độc tính giảm hơn phân nửa, bên cạnh thậm chí còn có một loại thuốc giải được điều chế đặc biệt, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào có thể xảy ra.
Cho đến lúc này hắn mới yên lòng, vẻ mặt nghiêm nghị, cắt lòng bàn tay ra, nhỏ một giọt chất lỏng kia vào bên trong vết thương.
Xùy!
Từng làn khói xanh bốc lên từ lòng bàn tay, tỏa ra khí tức gay mũi khó tả.
Chân khí phòng ngự toàn bộ lòng bàn tay nhanh chóng bị xuyên thấu.
Độc tính kịch độc cường đại vượt qua sự tưởng tượng của Dương Phóng, nơi vết thương truyền đến đau nhói kịch liệt.
Dương Phóng vận chuyển toàn bộ chân khí, liên tục không ngừng dũng mãnh lao tới vết thương bên tay trái, giữa hai bên giống như xảy ra phản ứng hóa học thần bí khó lường nào đó vậy, không ngừng tràn ra khí tức gay mũi.
Dương Phóng một mực cảnh giác nhìn vào mọi chuyện diễn ra, mắt thấy một giọt kịch độc không cách nào làm gì được chính mình, lại liên tục nhỏ vào bảy tám giọt và ngay lập tức hàng rào chân khí của hắn tiêu tan nhanh hơn.
Vết thương trong lòng bàn tay liên tục truyền đến từng đợt khí tức hôi thối, kinh tâm động phách, thật giống như toàn bộ bàn tay đều không phải là của chính mình vậy.
Qua một lúc lâu.
Mọi thứ cuối cùng cũng dừng lại.
Dương Phóng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chớp động.
"Kịch độc thật bá đạo, tiêu hao một phần ba chân khí mới ngăn cản được kịch độc xâm nhập."
Mà đây còn chỉ là ở sau khi giảm đi một nửa độc tính của kịch độc, nếu như kịch độc hoàn chỉnh vậy uy lực chắc sẽ càng mạnh hơn.
Hơn nữa, nếu như đưa loại kịch độc này vào trong thân thể, vậy chắc chắn sẽ càng trở nên đáng sợ hơn.
Xét cho cùng, các cơ quan nội tạng của con người không thể so sánh với những vết thương bề ngoài
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khóe miệng của Dương Phóng.
Bây giờ có một bước quan trọng hơn cần phải làm.
Đó chính là chế biến kịch độc dạng lỏng này thành khói độc và phấn (bột) độc.
Chỉ có như vậy mới có thể thuận tiện hơn!
. . .
Một phương hướng khác.
Bên trong Thanh Thành viện.
Lưu Huyền Cảm diện mạo âm trầm, hắn đang uống rượu.
Lưu sư huynh ở trước mắt, một mặt nở nụ cười lấy lòng, mới từ tiền tuyến trở về không lâu, cung kính đưa lên lễ bái phỏng.
"Đường huynh, chuyện thế nào? Món đồ kia đã thuận lợi tới tay chưa?"
Lưu sư huynh cười nói.
Lưu Huyền Cảm mặt không biểu tình nhìn về phía Lưu sư huynh.
"Ngươi lại mang đến tin tức gì?"
Lưu Huyền Cảm giọng điệu lạnh lùng, không có trả lời vấn đề của hắn.
"Đường huynh, hai ngày này ta đặc biệt lại đi tới Tam Tuyền trấn một chuyến, có thể xác định trăm phần trăm món Huyền âm Long trảo kia chắc chắn đã rơi vào trong tay của Tiêu Phóng, lúc ấy trong quán rượu có rất nhiều người đều có thể làm chứng."
Lưu sư huynh nói.
"Ừm?"
Lưu Huyền Cảm ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Ngươi chắc chắn? Nhưng hắn nói với ta bên trong chỉ là hộp rỗng?"
"Vậy chắc chắn chính là hắn đang nói láo."
Lưu sư huynh khẽ lắc đầu, nói: "Về sau ta còn cẩn thận điều tra người ở quán rượu ngày đó, bọn họ đều nói nghe được một vị tăng nhân trước khi chết có nói về chuyện của Huyền âm Long trảo, còn nhắc nhở Tiêu Phóng tìm nơi nào đó chôn sâu vào, chuyện này chắc chắn không có khả năng là giả."
Lưu Huyền Cẩm sầm mặt lại, hai tay đập xuống bàn, tim đập thình thịch.
Chẳng lẽ tên Tiêu Phóng kia thực có can đảm lừa gạt mình?
. . .
Đêm khuya.
Bên ngoài Nam Sơn thành.
Bên trong một hang động che giấu.
Sau khi Dương Phóng điều chế xong kịch độc, cũng không tiếp tục tắm thuốc nữa, mà là đặc biệt ra khỏi thành, chọn lấy một khu vực rời xa đám người.
Giờ phút này.
Hắn ngồi xếp bằng ở trên hòn đá lớn, lật bàn tay một cái, lấy cái bao màu vàng kia ra một lần nữa, nhẹ nhàng mở ra, lộ ra cái hộp gỗ thần bí được dây xích nhỏ buộc chặt, bên trên dán đầy lá bùa.
"Huyền âm Long trảo ..."
Dương Phóng nói nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng lượn vòng.
Tối nay để xem thứ này có uy lực gì?
Bàn tay hắn nắm lấy lá bùa ở bên trên, nhẹ nhàng bóc ra, thu vào trong chiếc nhẫn, sau đó rút Kim Xà kiếm ra, dựa vào sự sắc bén của thanh kiếm này, cắm vào bên trong dây xích, dùng sức kéo căng một cái.
Keng!
Tia lửa bắn tung tóe, dây xích đứt gãy, rơi trượt xuống bên dưới.
Toàn bộ hộp gỗ ngay lập tức lọt vào tầm mắt của Dương Phóng.
Dương Phóng ánh mắt ngưng trọng, sau khi lặng lẽ quan sát một lát, bàn tay nắm lấy hộp gỗ, lập tức nhẹ nhàng mở ra.
Lập tức!
Một đoạn móng vuốt đen nhánh dữ tợn đập vào mi mắt, cực kỳ to lớn, phủ đầy vảy giáp, năm đầu ngón tất cả đều vô cùng sắc bén, móng tay màu tím đen lóe ra ánh sáng quỷ dị trong đêm tối.
Theo lan tràn ra, thì là một cỗ khí tức hung sát vô cùng dữ tợn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận