Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 933 - Sửa kiếm pháp



Chương 933 - Sửa kiếm pháp




Trong hai ngày qua, hắn đều đang tìm kiếm đối sách ở trong gia tộc, cũng thương nghị cẩn thận với mấy người Giáp Ất Bính Đinh trước đó.
Cho đến bây giờ vẫn không có biện pháp, lúc này mới mặt dạn mày dày đến đây tìm kiếm Dương Phóng.
Cuộc thi đấu võ của ba nhà ở Thiên Linh thành này đã có từ lâu đời, đã có lịch sử gần trăm năm, nếu như nói để Diệp gia cứ thế mà từ bỏ cuộc thi đấu lần này, vậy không thể nghi ngờ là tự đánh vào thể diện của mình.
Đến lúc đó cường giả các bên thế nhưng là đều sẽ có mặt.
Cho nên dù biết rõ chắc chắn thua, bọn họ cũng nhất định phải kiên trì đến cùng.
"Thú vị."
Dương Phóng thả phật kinh xuống, khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy hứng thú, nói: "Có điều, xem như ta muốn giúp ngươi, khả năng cũng đã không còn kịp nữa rồi, cuộc thi đấu võ này chắc là cũng sắp được tổ chức rồi phải không? Tu vi của ngươi nhỏ yếu, chỉ dựa vào khoảng thời gian mấy ngày điên cùng tới bù lại, không thể nghi ngờ là không thể nào, coi như ăn linh đan thì cũng phải có thời gian để mà tiêu hóa phải không?"
"Thế nhưng là ··· "
Diệp Huyền cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng lại không biết nói cái gì.
Dương Phóng mỉm cười, mở miệng nói: "Ngươi am hiểu võ học gì?"
"Vãn bối am hiểu kiếm pháp."
Diệp Huyền vội vàng trả lời.
"Ngươi thi triển kiếm pháp của ngươi cho ta xem một chút."
Dương Phóng mỉm cười nói.
"Vâng, tiền bối."
Diệp Huyền mừng rỡ.
Chỉ cần vị này bằng lòng chỉ điểm kiếm pháp của hắn, cho dù tu vi yếu hơn người khác một nửa thì cũng có thể lấy kiếm pháp tới bù đắp lại.
Lệnh Hồ Xung chẳng phải cũng vậy sao, cho dù hoàn toàn không có nội lực, chỉ dựa vào Độc Cô Cửu kiếm thì cũng có thể tung hoành một phương.
Vị tiền bối này nếu như dạy bảo chính mình, há không phải chính như Phong Thanh Dương dạy bảo Lệnh Hồ Xung sao?
Xoát xoát xoát!
Trong sân.
Diệp Huyền rút trường kiếm ra, lập tức nhanh chóng phát huy ra một loại kiếm pháp mà bản thân mình am hiểu nhất, quanh ảnh lập lòe, tàn ảnh liên miên, đủ loại biến hóa.
Hắn thi triển rõ ràng là một loại kiếm pháp siêu phẩm.
Lấy ánh mắt hiện tại của Dương Phóng lại đi xem kiếm pháp siêu phẩm, quả thực chính là sinh viên đang làm bài toán của học sinh tiểu học.
Phải biết hắn thế nhưng là có không ít môn kiếm pháp đã đại thành, trong lòng sớm đã đạt đến tình trạng không có kiếm thắng ở có kiếm, bất kỳ kiếm pháp siêu phẩm nào đục lỗ quét qua là có thể nhìn thẳng vào ngọn nguồn.
Cho nên loại kiếm pháp này của Diệp Huyền, hắn thấy quả thực chính là trò trẻ con.
"Có lẽ ta có thể dành thời gian rèn luyện rèn luyện kiếm ý, dựa vào những võ kỹ mà ta biết được bây giờ, chưa chắc không thể mở mang ra một loại kiếm ý cao thâm chỉ thuộc về chính mình."
Dương Phóng thầm nói.
Giống như Dương Quá khai sáng Ám Nhiên Tiêu Hồn chưởng, lúc đó ở trên người Dương Quá thế nhưng là mang theo bảy tám bộ võ học mạnh nhất đương thời, nhưng dù vậy hắn vẫn không thể nào đưa thân mình lọt vào ngũ tuyệt (top 5), thẳng tới khi hắn hoàn toàn thấu hiểu, khai sáng ra Ám Nhiên Tiêu Hồn chưởng mới trong một lần hành động vượt qua mọi người.
Dương Phóng vào lúc này cũng cảm nhận được chính mình chắc là cũng đang ở vào loại tình trạng này.
Cho nên!
Không ngại lấy Diệp Huyền đến thử một chút, lấy hắn làm kiếm, tiến hành luận bàn với kẻ địch không biết, cũng tốt để chi mình làm đến hiểu rõ trong lòng.
···
Trong sân.
Động tác của Diệp Huyền nhanh chóng, kiếm quang lóe lên, một tay thi triển Kim Phong Tế Vũ kiếm pháp kín không kẽ hở, vù vù rung động, giống như mưa phùn ngày xuân, không lọt chỗ nào, lít nha lít nhít.
Chẳng mấy chốc, cả một bộ kiếm pháp đã được Diệp Huyền thi triển ra toàn bộ.
Hắn lập tức thu kiếm mà đứng, trông mong nhìn về phía Dương Phóng, ý đồ đạt được sự chỉ điểm của Dương Phóng.
Dương Phóng không nói một lời, mặt lộ ra vẻ suy tư, trong đầu từng cái kiếm chiêu đang liên tục phá giải và gây dựng lại.
Bộ Kim Phong Tế Vũ kiếm pháp này, mặc dù hắn chỉ nhìn thấy một lần, nhưng cũng có thể lập tức hiểu ra được căn nguyên ở trong đó.
Cái gọi là vạn pháp không thể tách rời khỏi nguồn gốc của nó, cho dù kiếm pháp có biến hóa thế nào, kiếm thế có phức tạp đến đâu, đơn giản chẳng qua chỉ là thứ khiến người ta bị đánh lừa mà thôi, chân chính tuyệt sát cũng chỉ là mấy chiêu then chốt mà thôi.
Hắn không nói một lời, nhưng đứng chắp tay sau lưng, một bộ dáng vẻ cao thâm khó dò.
Diệp Huyền ở một bên lại căng thẳng không thôi, trong lòng thấp thỏm, mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn về phía Dương Phóng.
Chẳng lẽ lấy ánh mắt của vị tiền bối này cũng không cách nào chỉ điểm cho mình?
Hay là nói, không muốn chỉ điểm?
Lúc lâu sau.
Dương Phóng mới đột nhiên mở miệng nói: "Bộ kiếm pháp đó cũng không tệ lắm, ở bên trong kiếm pháp siêu phẩm, uy lực nên được cho là 'trung thượng phẩm', ngươi muốn dùng nó đến đối địch vượt cấp thì vẫn còn có hơi khó khăn, tốc độ của đối phương nếu như nhanh hơn ngươi, tu vi nếu như còn mạnh hơn so với ngươi thì ngươi chỉ có một đường thua, tuy nhiên ... bộ kiếm pháp này ta ngược lại thật ra là có thể sửa lại một chút."
"Ta có ba phiên bản, phiên bản thứ nhất có thể để ngươi đối địch vượt cấp, nếu như ở dưới tình huống đánh đổi khá nhiều, cũng có thể để cho ngươi tạo ra uy hiếp đối với Siêu phẩm đệ tam quan, nhớ kỹ, phải bỏ ra cái giá lớn, về phần cái giá lớn này nặng hay nhẹ thì phải xem vào ngươi."
"Phiên bản thứ hai, thì là bản trung bình, có thể để ngươi giữ ở thế không thua!"
P/S: Ta thích nào ... chương 3



Bạn cần đăng nhập để bình luận