Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 183: Huyền Vũ tông gặp phải tập kích.

Chu trưởng lão cũng phản ứng lại, nhìn về phía đám đệ tử sau lưng mình, nói: "Các ngươi cũng trở về đi thôi, nhớ kỹ, mấy ngày này ai cũng không được phép tự mình chạy trố, ai mà chạy trốn thì đừng trách lão phu không nể tình!"
"Đệ tử không dám!"
Cả đám thi nhau gật đầu.
"Ừm."
Chu trưởng lão lên tiếng, đi về phía đại điện trưởng lão.
"Dương sư huynh, chuyện ngày hôm nay cứ kết thúc như vậy sao?"
Phùng Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi.
"Chỉ sợ không có đơn giản như vậy."
Dương Phóng khẽ lắc đầu.
Hôm nay mới chỉ là vừa mới bắt đầu.
Con trai của Chu gia chủ chết, sao có thể nào đơn giản như vậy được.
Mặt ngoài mặc dù không dám động Huyền Vũ tông, nhưng âm thầm giết chết một số trưởng lão của bọn họ hay đệ tử gì gì đó thì vẫn là dễ như trở bàn tay.
Không được!
Hắn trở về phải tiếp tục đào hang.
"Đi, về trước cái đã!"
Dương Phóng quay người.
Phùng Tiểu Vũ lập tức đi theo phía sau.
Những người khác cũng đang bàn tán sôi nổi, nhanh chóng tản ra.
Vừa mới trở về, Dương Phóng lập tức đóng cổng sân lại, tiến vào trong phòng tiếp tục đào hang.
Trong nhiều ngày liên tiếp, dưới lòng đất đã được hắn đào ra một cái đường hầm dài đến vài trăm mét.
Trong một vài ngày nữa là có thể đào tới dưới núi.
Đến lúc đó cho dù sơn môn có bị phong tỏa thì hắn vẫn có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Cái này gọi là lo trước khỏi họa.
. . .
Lại một ngày trôi qua.
Đúng như những gì Dương Phóng đoán, Chu gia quả nhiên không bỏ qua.
Vào buổi chiều ngày hôm sau, một tên trưởng lão Huyền Vũ tông đã bị một đám người áo đen đánh chết trên đường, tạo ra oanh động to lớn.
Ngoài đó ra, một cái sòng bạc của Huyền Vũ tông cũng bị một đám người xa lạ lao vào làm sạch.
Và sau đó, những chuyện này giống như trở thành một cái mồi dẫn lửa vậy.
Có sự hỗn loạn trong một khu vực nhỏ của thành phố.
Liên tục có cao thủ Huyền Vũ tông gặp phải tập kích.
Bất kể là ai, chỉ cần là người của Huyền Vũ tông xuống núi thì chắc chắn sẽ có một đám người áo đen lao nhanh ra vây quanh lấy bọn họ.
Trong ba ngày liên tiếp, trong số tất cả trưởng lão của Huyền Vũ tông thì đã có ba người chết một người bị thương nặng.
Các công việc kinh doanh của tông môn bị chiếm cứ hơn phân nửa, tức giận đến các trưởng lão khác tập hợp lại với nhau, đập nát mấy cái bàn lớn.
"Đáng chết, chuyện này không chỉ có mình Chu gia đang động thủ, những người khác cũng đều nhân cơ hội này mà làm chúng ta!"
"Khốn kiếp, đều là khốn kiếp!"
"Xem ra bọn họ là muốn nhân cơ hội này chiếm hết sản nghiệp của chúng ta!"
"Không thể cứ núp ở trên núi mãi như vậy được, chúng ta cùng nhau lao xuống, liều mạng với bọn chúng!"
"Đúng, dù có chết thì cũng phải kéo theo Chu gia chôn cùng!"
. . .
Đại điện trưởng lão, tiếng quát tức giận vang lên.
Dọa đến khiến rất nhiều đệ tử phải tái mét mặt mày.
Bây giờ dưới núi giống như nghiễm nhiên trở thành cấm địa đối với Huyền Vũ tông bọn họ vậy.
Hơn nữa bọn họ nghe người ta nói, người động thủ tất cả đều là người áo đen, dùng đủ loại võ kỹ.
Có khoái kiếm của Kiếm tháp, có Thập Tự trảm của Thập Tự môn, còn có Thiết quyền của Tứ Phương minh ...
Còn có nữa chính là Nộ Đào kình của Chu gia ...
Những người này đều đang nhân cơ hội này tới cướp đoạt sản nghiệp của bọn họ.
Làm cho các đệ tử trên núi bây giờ đều người người bàng hoàng.
Phải biết rằng lương thực tích trữ trên núi vốn cũng không nhiều, lại thêm không rõ rằng lắm các thế lực lớn có thể âm thầm liên hợp lại với nhau, lập tức quanh minh chính đại tới diệt môn, tất cả đệ tử đều muốn âm thầm chạy trốn.
Tuy nhiên sơn môn bị phong tỏa, các trưởng lão đều không cho bọn họ một chút cơ hội chạy trốn nào.
. . .
Đêm khuya.
Phốc phốc!
Theo một mảnh đất đột nhiên lõm xuống dưới.
Một cái hố đất kích thước một người đột nhiên xuất hiện trong một rừng cây dưới chân núi.
Đầu Dương Phóng lập tức chui ra từ bên trong.
"Thông rồi?"
Hắn quan sát bốn phương tám hướng, trong lòng mừng rỡ.
Không uổng công những ngày qua hắn miệt mài đào hang, thật đúng là được hắn đào cho thông rồi?
Nơi này cách xa sơn môn Huyền Vũ tông khoảng chừng tám mươi đến chín mươi mét.
Ngay khi Dương Phóng chui ra khỏi hang động thì phủi sạch bụi đất bám trên người, cởi trang phục đệ tử Huyền Vũ tông trên người xuống rồi nhét vào trong hang động.
Để có thể đào ra được con đường hầm này, khoảng thời gian vừa qua thực sự đã phải chịu đựng rất nhiều.
Hắn cũng không ngờ các thế lực lớn lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp nhân cơ hội lần này chỉnh cho Huyền Vũ tông đi vào chỗ chết.
Nói cho cùng, chuyện này vẫn là có quan hệ với hắn.
Nếu như hắn không giết Chu Thiên Lý, tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện như thế này.
Thế nhưng là cũng không còn cách nào khác, ai bảo Chu Thiên Lý đi gần với Hoàng Thái như vậy.
Giải quyết một tên thì tên còn lại chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ, hắn chỉ có thể giải quyết cả hai.
Lại không nghĩ tới, cái căn nguyên này vậy mà lại trở nên phức tạp như vậy.
Nhưng nói ngược lại.
Xem nhưu không giết Chu Thiên Lý thì các thế lực khác chắc chắn cũng sẽ tìm một cơ hội khác đi chỉnh Huyền Vũ tông!
"Được rồi, trước tiên phải tích tữ lương thực cái đã!"
Dương Phóng lẩm bẩm một mình, tìm một tảng đá lớn chặn kín cửa hang này lại, sau đó lại che giấu cẩn che giấu xung quanh một chút.
Thật ra thì hắn đại khái có thể đi thẳng luôn, nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút thì hắn vẫn còn phải trở về trên núi.
Nhỡ đâu sư tôn hắn đột nhiên triệu kiến đệ tử, lại không nhìn thấy hắn đâu thì đây chẳng phải là sẽ xảy ra chuyện lớn sao?
Cho nên, còn phải trở về lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận