Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 608: Nhiếp Viễn

"Bình Hoàng Cực đan đầu tiên, ta ra bảy vạn năm ngàn lượng, ngươi nhất định phải đấu giá đến cùng?"
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào trắng, trông như tú tài, trên mặt giống như cười mà không phải cười, một đôi ánh mắt nhìn về phía phương hướng Dương Phóng.
Hắn khí tức tĩnh mịch, hai mắt thâm thúy, mặc dù đang cười, nhưng giữa việc mở và nhắm mắt lại có một cảm giác kỳ lạ, giống như là có thể nhiếp hồn người khác.
Hắn tên là Giang Vô Luân, biệt danh Bạch Y Tú Sĩ.
Tuy rằng bề ngoài nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng thực chất là ma đầu nhiều năm, mười mấy năm trước khuấy gió nổi mưa ở bên trong Kình Thiên vực, ngay cả những đại vực xung quanh khác cũng đều đã từng đi qua.
Chính là cao thủ Thánh Linh cảnh danh xứng với thực.
"Hắc ... Hắc Thủy tiền bối, ngươi tốt nhất là tự lo cho bản thân mình đi."
La phu nhân ăn mặc hở hang trên mặt lộ vẻ kinh hãi, nhanh chóng lùi lại, vẫn là kéo ra một khoảng cách với Dương Phóng.
"Đúng vậy, ta muốn, tám vạn lượng!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, tiếp tục mở miệng.
Bên trong gian phòng, hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều đang đổ dồn về hắn, lộ ra từng vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, ánh mắt dò xét qua lại trên người Dương Phóng.
Hắc Thủy lão quái này chủ động muốn chết, chọc giận cao thủ Thánh Linh cảnh, quả nhiên là đáng đời.
Hắn vậy mà bành trướng đến tình trạng có can đảm cạnh tranh đan dược với cao thủ Thánh Linh cảnh!
Hắn không chết thì ai chết?
"Làm sao? Ta không được đấu giá sao?"
Dương Phóng nói với giọng lạnh lùng, đột nhiên nhìn về phía bóng người thần bí trên mặt đeo mặt nạ đồng màu xanh kia, mở miệng hỏi thăm.
"Long Đằng sơn trang hoan nghênh tất cả mọi người được mời tới tiến hành đấu giá."
Bóng người thần bí đeo mặt nạ đồng màu xanh kia cười nói với giọng nói khàn khàn.
Tuy rằng mỗi lần tổ chức Tiểu hội, mấy món vật phẩm cuối cùng đều là chuẩn bị cho Thánh Linh cảnh, nhưng bọn họ cũng không bài xích có những người khác tiến hành đấu giá.
Dù sao, bọn họ mở cửa là để làm ăn.
Lấy kiếm tiền làm chủ!
"Được, thực sự rất được."
Bạch Y Tú Sĩ vẻ mặt tươi cười, liên tục nói hai chữ 'được'.
Ba tên cao thủ khác ở bên cạnh hắn, cũng đều nhìn về phía Dương Phóng giống như nhìn vào người chết vậy.
Trong số ba người này có hai người trên mặt đều đeo mặt nạ, không muốn lấy khuôn mặt thật của mình ra ngoài gặp người.
Một người còn lại thì không có đeo mặt nạ.
Người này là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt tròn, trên mặt lộ nụ cười mỉm, trên người mặc áo bào màu vàng, nói: "Thật đúng là giang sơn đời nào cũng xuất hiện tài tử, sóng sau lấn át sóng trước, không nghĩ tới bên trong Kình Thiên vực lại xuất hiện tài tuấn bực này."
Hắn tên là Nhiếp Viễn, lai lịch bí ẩn, trong mắt hắn, Hắc Thủy lão quái quả thực chỉ có thể coi là vãn bối.
Dù sao ở vào thời điểm năm đó hắn thành tự Siêu phẩm, Hắc Thủy lão quái ngay cả Thập phẩm cũng còn chưa tới.
"Ta ra tám vạn hai ngàn lượng!"
Bạch Y Tú Sĩ tiếp tục nói.
"Tám vạn ba!"
"Tám vạn bốn!"
"Chín vạn!"
Lời nới của Dương Phóng không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, trực tiếp một lời tăng lên sấu ngàn lượng bạc.
Bốn tên cao thủ Thánh Linh cảnh, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Dương Phóng, cau mày lại, trong lòng lãnh đạm.
Chín vạn lượng bạc mua sáu viên Hoàng Cực đan!
Cho dù là bọn họ cũng cảm thấy đau lòng.
"Được, Hắc Thủy lão quái, ngươi đã muốn vậy ngươi cứ cầm bình đan dược này cho thật tốt đi."
Bạch Y Tú Sĩ cười nói.
Ba người còn lại cũng đều nở nụ cười lạnh, đôi ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Dương Phóng.
Sau đó bình Hoàng Cực đan thứ hai lại bắt đầu được đấu giá.
Tuy nhiên vào thời điểm đấu giá bình thứ hai, Dương Phóng cũng không tiếp tục tăng giá.
Thứ nhất giá cả quá cao.
Thứ hai, trước mắt còn chưa biết dược hiệu như thế nào, vì vậy không nên bỏ ra một mức giá quá lớn.
Thứ ba, hắn cũng không muốn làm mất lòng toàn bộ bốn tên Thánh Linh cảnh này.
Cuối cùng bình Hoàng Cực đan thứ hai này được bán đấu giá với giá cao lên tới tám vạn lượng.
Mọi người lần nữa nhịn không được mà bàn tán sôi nổi.
Rất nhiều người nhìn về phía Dương Phóng, đều lộ ra từng nụ cười cổ quái.
"Ha ha, một vật phẩm bán đấu giá cuối cùng, chắc hẳn tất cả mọi người sớm đã biết, đó chính là Long cốt."
Bóng người thần bí trên mặt đeo mặt nạ đồng màu xanh phát ra tiếng cười nói khàn khàn: "Lai lịch của Long cốt này thật ra thì cũng đến từ hoàng thất, đại khái vào khoảng hơn ba trăm năm trước, thứ này vẫn còn nằm ở trong bảo khố của hoàng thất, chưa từng được người sử dụng, thẳng đến gần đây thứ này mới được chúng ta giành được."
Bàn tay của hắn nhẹ nhàng vỗ.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.
Sáu người đàn ông to cao tu vi cao thâm, nhấc lên một bộ khung xương to lớn chậm rãi từ bên ngoài tiến vào.
Khung xương này cũng không phải là hoàn chỉnh, nhìn chỉ có khoảng gần một nửa, thậm chí căn bản là không có cách phân rõ có phải là Long cốt hay không, kích thước khoảng bảy mét, mới vừa được đưa vào đã để cho sắc mặt tất cả mọi người ngưng trọng lại, đồng loại đưa ánh mắt rơi vào trên đó.
Toàn bộ khung xương hiện ra màu đỏ sậm, giống như được đúc thành từ mã não màu đỏ vậy.
Nhưng khi cảm ứng cẩn thận, chẳng mấy chốc sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Trên toàn bộ khung xương lập tức lan tràn ra một loại khí tức âm sát khó có thể miêu tả.
Đặc biệt là để lực lượng tinh thần của bọn họ sau khi nhô ra, lập tức bị chấn vỡ trong nháy mắt, bên tai mơ hồ vang lên tiếng long khiếu, giống như trong nháy mắt kéo người tới Thái Cổ Hồng Hoang vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận