Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 717: Lão tử chính là vương pháp!

Chiều tối buông xuống.
Phân đà Thất Sát báng vẫn chưa tu sửa xong.
Sự ồn ào trong trấn mơ hồ đã bắt đầu yên tĩnh lại.
Tuy rằng vẫn như cũ có không ít người già đang bàn luận về chuyện đạo tặc hái hoa, tuy nhiên trên đường phố cũng đã không còn đông đúc nữa.
Giờ phút này.
Một quán mì vỉa hè.
Tô mì nóng hổi bốc khói vừa được dọn lên tỏa mùi thơm nồng, bên trong thêm vào một chút thịt dê, nước canh có màu vàng làm cho người ta càng muốn ăn hơn.
Dương Phóng mặt không biểu tình, đang ăn mì sợi từng miếng từng miếng một.
Ở khu vực trước mặt thì là hai người Hách Ngọc, Tôn Kiến, một mặt mong đợi nhìn về phía Dương Phóng.
Theo từng đợt sụt sùi hút mì sợi vang lên, hai người từ đầu đến cuối cứ dán mắt nhìn vào.
Cuối cùng!
Một tô mì sợi ở trước mặt đã được hắn ăn sạch sẽ.
"Lão bản, thêm một bát nữa."
Dương Phóng mở miệng bình thản.
"Được rồi!"
Chủ quán mì hô lớn một tiếng.
"Tu vi của hai người các ngươi còn quá thấp, tốt nhất vẫn là tiếp tục tu luyện ở tại nơi này, không phải vậy vào tổng bộ nguy cơ trùng trùng, rất dễ bị mất mạng."
Dương Phóng đột nhiên mở miệng.
Hai người sắc mặt đột nhiên trở nên chua xót, giống như quả bóng xì hơi.
Còn tưởng rằng lần này thật có thể được điều đến Nguyên Dương thành!
Nơi phồn hoa nhất Bắc vực thế nhưng chính là Nguyên Dương thành!
Đám người Từ đội trưởng, Nhậm đội trưởng đều ở nơi đó, còn tưởng rằng lần này có thể đi qua đó, còn có thể được thêm chút thể diện.
"Không cần lo lắng, ta sẽ nói với bên trên một tiếng, đề cao chức vị của các ngươi lên một chút, các ngươi luyện hóa xong Thiên Vương đan, chắc là đã đến Cửu phẩm trung kỳ, chờ các ngươi đạt tới Thập phẩm, chưa chắc không thể xin Thiên Tinh Ngọc tủy."
Dương Phóng mở miệng nói.
Hai người nghe có thể được tăng chức vị, trong mắt lập tức lại sáng lên lần nữa.
Chức vị có thể được tăng lên thì cũng xem như vô cùng tốt!
Ít nhất phương diện về tài nguyên sẽ nhiều hơn!
"Đa tạ Tần trưởng lão!"
Hai người vội vàng mở miệng nói.
"Ừm."
Dương Phóng gật đầu, lại cắm đầu ăn mì sợi.
Đột nhiên, hắn nhướng mày, nhìn về phía đường đi cách đó không xa.
Vẻ mặt hai người Hách Ngọc, Tôn Kiếm khẽ động, lập tức nhìn sang.
Chỉ thấy nơi cách đây không xa.
Đột nhiên bảy tám người đàn ông to cao vạm vỡ lao ra, từng người trong tay đều cầm đại đạo, không nói một lời, lập tức xông thẳng vào trong sân một ngôi nhà.
"Các ngươi là ai? Vì sao lại xâm nhập vào chỗ ở của ta!"
Trong sân truyền đến tiếng quát lớn.
"Vương Cảnh Minh, ngươi đắc tội Thiếu chủ nhà ta mà còn dám hỏi chúng ta là ai? Ngươi quả thực ngây thơ!"
Một nụ cười nham hiểm vọng ra từ sân.
Sau đó là tiếng giao thủ kịch liệt vang lên, keng keng rung động, âm thanh chói tai.
Chẳng mấy chốc dao động chiến đấu bên trong đã làm rung chuyển đổ sập bức tường, tất cả các nhân vật bên trong đều lộ ra ngoài.
Chỉ thấy bảy tám người đàn ông vạm vỡ nhanh chóng vây lấy một thanh niên ở giữa, nam thanh niên kia một mặt tức giận, trong tay cầm trường kiếm, nhanh chóng đón đỡ.
Chỉ có điều một mình hắn khó chống lại bảy tám người, cho dù kiếm pháp của hắn có cao siêu đến đâu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng không bị thua, muốn đánh trả không thể nghi ngờ là cực kỳ khó khăn.
"Dã Lang bang, là các ngươi, các ngươi quả thực hèn hạ!"
Thanh niên kia nghiến răng quát lớn.
"Hèn hạ? Ha ha ha, trên đời này nếu có thực lực thì không phải hèn hạ, muốn trách thì trách ngươi không có xuất thân tốt, xuất thân không tốt thế mà lại thích học người ta đi hành hiệp trượng nghĩa, vậy ngươi không chết thì ai chết, Thiếu chủ nhà ta coi trọng ai thì đó là phúc của người đó, nơi nào cần ngươi phải xen vào việc của người khác!"
Một người đàn ông vạm vỡ trong đó quát lớn, trường đao trong tay nhanh chóng bổ xuống một cách điên cuồng.
"Ban ngày ban mặt, các ngươi dám can đảm như thế, các ngươi không có vương pháp sao?"
Thanh niên quát lớn.
"Lão tử chính là vương pháp!"
Người đàn ông vạm vỡ kia quát lớn.
Rất nhiều người ở trên đường phố đều có sắc mặt kinh hãi, bàn tán xôn xao, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, vội vàng nhanh chóng tránh đi.
Giọng như sợ dẫn lửa lên người.
Đột nhiên, một người đàn ông vạm vỡ trong đó giống như nghe được cái gì, lập tức lao vào trong phòng, từ trong phòng lập tức nhấc một thiếu nữ nhỏ bé yếu đuối ra, trong miệng cười lên ha hả: "Vương Cảnh Minh, nhìn một chút, ta phát hiện ra cái gì? Ha ha ha, nữ nhân của ngươi, các huynh đệ tối nay có sướng rồi!"
"Chỉ Yên!!"
Hai mắt Vương Cảnh Minh đổ lên, vội vàng liều lĩnh lao về phía thiếu nữ.
Chỉ có điều bốn năm cây đại đao sau lưng hắn hung hăng bổ tới, hắn vội vàng đón đỡ, nhưng đã không kịp, phốc phốc mấy đao liền bị trọng thương.
Sau đó lại có hai người đàn ông nhanh chóng tiến lên, trong tay cầm đao, lập tức hung hăng đâm về phía thân thể của Vương Cảnh Minh, máu tươi bắn tung tóe.
"Minh ca!"
Nữ tử kia hoảng sợ kêu to, giãy giụa điên cuồng.
"Tiện nhân, tối nay ngươi hầu hạ lão tử cho thật tốt!"
Người đàn ông vạm vỡ bắt được nàng cười ha ha điên cuồng.
Bên trong gian phòng còn có hai người già, một mặt hốt hoảng nhanh chóng lao ra ngoài.
Chỉ có điều người đàn ông vạm vỡ kia lập tức trở tay tát hai cái, phanh phanh hai tiếng, hai người già kia lập tức bị đánh phun ra máu tươi, giống như bao tải bay tứ tung ra ngoài.
"Vương Cảnh Minh, tối nay lão tử không chỉ giết cả nhà của ngươi mà còn muốn cho ngươi trơ mắt nhìn nữ nhân của ngươi hầu hạ chúng ta như thế nào, ha ha ha ..."
Người đàn ông vạm vỡ kia cười lên như điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận