Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 106: Sự khác thường trong cơ thể

"Đã không đắt rồi, ở nơi định cư Hắc Thiết tụ, giá của Tịch Tà ngọc đã tăng lên tới 65 lượng bạc một khối rồi, ta chỉ lấy 35 vạn đồng, giá cả cỡ này đã xem như là xem ở trên thể diện của Trình đội trưởng rồi!"
Tưởng Khai trả lời.
Xem như ở Bạch Lạc thành, giá cả Tịch Tà ngọc cũng ở vào khoảng từ 45 - 48 lượng bạc.
Mà theo giao dịch cá nhân trước đây của thành phố Nam, một lượng bạc có thể đổi 8000 đồng.
Một khối Tịch Tà ngọc theo đó vẫn sẽ có giá hơn 36 vạn đồng rồi!
Bọn họ thu 35 vạn đồng, đây không tính là cái gì phải không?
Rất nhiều người thở dài trong lòng, không cần phải nhiều lời nữa.
Bọn họ trước đó đã tốn không ít tiền.
Hiện tại làm sao còn có thể bỏ ra 35 vạn?
Trừ khi đi bán nhà!
"Đắt như vậy ..."
Hai mắt Dương Phóng chớp động.
Tịch Tà ngọc trong tay hắn hiện tại thế nhưng là có rất nhiều.
Có tới 15 khối!
Một khối có thể bán 35 vạn động, 15 khối chính là 525 vạn!
"Nói như vậy ta bây giờ cũng tương đương là 500 vạn phú ông?"
Này nếu như làm ăn mà nói, gần như cả một đời không cần phải sầu vì tiền.
Nhưng hắn biết, loại chuyện này chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Phương diện Tịch Tà ngọc, hắn bây giờ còn chưa muốn bán ra, uy lực Tịch Tà ngọc có thể cộng dồn, chắc chắn càng nhiều thì càng tốt.
Huống hồ một khi hắn lấy Tịch Tà ngọc ra, Trình Thiên Dã bên kia chắc chắn có thể tìm hiểu nguồn gốc tra ra chính mình.
Hiện tại chính mình chỉ muốn làm một cái người trong suốt.
Không muốn có bất cứ điều gì dính dáng với nhà nước.
Dương Phóng tiếp tục xem một lúc ở bên trong điện thoại.
Sau khi mặc cả kịch liệt, vẫn có người lựa chọn mua.
Dương Phóng để điện thoại di động xuống, tiếp tục tu luyện ở trong phòng.
Thời gian trôi qua.
Bên Cục cảnh sát Xương Bắc khu đang bận rộn.
Tất cả các nhân viên đã được huy động để tìm kiếm thông qua các dữ liệu khác nhau, cố gắng tìm kiếm 'Thông Thiên giáo chủ' trong thế giới hiện thực, đáng tiếc sau khi lật khắp bản ghi chép rất nhiều nhóm, ký tự 'Thông Thiên giáo chủ' quả thực xuất hiện không ít lần.
Nhưng tất cả lại đều có liên quan với một số tiểu thuyết.
Liên tục năm ngày đi qua cũng chưa thể xác định thân phận thực sự của Thông Thiên giáo chủ.
"Đội trưởng, không tìm thấy."
Người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, xoa xoa hai bên huyệt thái dương, nói: "Thông Thiên giáo chủ này hoặc là không sử dụng điện thoại, hoặc là che giấu cực sâu!"
"Không tìm thấy?"
Trình Thiên Dã cau mày lại, đi tới đi lui, "Một đại cao thủ như vậy làm sao lại không tìm thấy?"
"Có phải hắn căn bản cũng không phải là người xuyên không hay không?"
Quách Thiên Khiếu nhịn không được xen vào nói.
"Nhưng ta tình nguyện tin tưởng hắn là người xuyên không!"
Giọng nói Trình Thiên Dã nặng nề, nói: "Như vậy đi, sau khi các ngươi xuyên không lần sau, nhất định phải tìm hiểu cho rõ, 'Thông Thiên giáo chủ' này có cách ăn mặc như thế nào, chiều cao bao nhiêu, dáng vẻ ra làm sao, nhất định phải xác định được, nếu như có thể nhìn thấy đối phương thì nhất định phải chuyển đạt thiện ý của quốc gia, không cần biết hắn mở ra điều kiện gì cũng phải đáp ứng với hắn trước."
"Được rồi!"
Quách Thiên Khiếu, Tưởng Khai lập tức gật đầu.
. . .
Sau đó lại mấy ngày trôi qua.
Tại một công trường bỏ hoang.
Dương Phóng cầm trong tay một thanh đao gỗ mua từ trên mạng, nửa thân trên để trần, cơ bắp nổi lên, hắn nhanh chóng di chuyển trong công trường, tu luyện đao pháp, luyện tập kỹ năng dùng đao của mình, từng cơn gió rít gào vang lên không ngừng.
Không cần biết là lực lượng hay là tốc độ, tất cả đều đạt đến một quy mô đáng kinh ngạc.
Ngay vào mấy ngày trước, hắn mới phát hiện thể chất của mình lại tăng lên lần nữa.
Ảnh hưởng vô hình của thế giới bên kia dường như đang liên tục tích lũy vào trên người hắn.
Rất lâu trước đó, khi hắn chạy bộ trên đường núi, đã phát hiện trong cơ thể mình khác thường, mà lần này sau khi trở về, sự khác thường trong cơ thể rõ ràng so với trước mạnh hơn.
Hắn không biết những người khác có như vậy không.
Nhưng thân thể và thể chất của chính hắn quả thực là như thế.
"Phá!"
Dương Phóng tung người nhảy lên, quét ngang đao gỗ trong tay.
Phịch một tiếng, đao gỗ hung hăng chém vào cây cột xi măng ở bên cạnh, tóe lên mảng lớn mảnh vụn xi măng.
Dương Phóng thở hồng hộc, thân thể cuối cùng cũng dừng lại, lập tức đi về phía cây cột xi măng kia, quan sát cẩn thận.
Chỉ thấy trên cột xi măng thô to, lập tức bị hắn dùng đao gỗ chém ra một vết lõm sâu xuống khoảng hai centimet.
Gạch đá bên dưới lớp xi măng cũng bị đao gỗ chém vỡ ra.
Trong lòng Dương Phóng sôi trào mãnh liệt.
Một đao này nếu như chém vào trên người, vậy cũng sẽ không dễ chịu.
Hơn phân nửa có thể làm gãy xương sườn của một người.
Trước đây, hắn căn bản không thể làm được điều này, nhưng bây giờ lại trở nên dễ dàng không tốn sức chút nào.
Dương Phóng thu hồi đao gỗ, một thân nhễ nhại mồ hôi bước sang một bên và bắt đầu nghỉ ngơi.
Từ khi lấy được bí tịch đến nay, những ngày qua ngày nào hắn cũng đang khổ luyện Huyết Chiến Đao pháp và Cự Thạch công.
Với nhận thức về chuyển động của bộ não hiện tại, hai môn công pháp đã được hắn nắm giữ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Nhưng vẫn là câu nói kia, không hiện uy lực ở bên trong thế giới hiện thực!
Muốn trông cậy vào bọn chúng để làm xằng làm bậy ở thế giới hiện thực, căn bản là không có khả năng.
Sau khi Dương Phóng nghỉ ngơi một lát, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện tâm pháp.
. . .
Lúc trời gần tối.
Dương Phóng trở về trong nhà như thường lệ.
Về đến nhà không bao lâu, trên chỗ cánh tay của hắn lại truyền tới cảm giác nóng rực quen thuộc một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận